Pages

Subscribe:

BANER

MENU

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

ĐỌC SUY NGẪM

Làm một người đàn ông, trong cuộc đời không ai dám chắc chắn mình sẽ không gặp thất bại trên con đường sự nghiệp, một vài thất bại có thể giúp chúng ta trưởng thành trong suy nghĩ và hành động, nhưng có một số người luôn gặp trắc trở và thất bại trong cuộc sống, khi đó họ lại đổ lỗi cho số phận . Liệu số phận có thay đổi được không khi thất bại liên quan trực tiếp đến tính cách của chính mình? Các nhà phân tích đã đưa ra những nguyên nhân thuộc về tố chất mà người đàn ông thường gặp phải như sau, và nếu khắc phục được những điều này, mong rằng bạn sẽ không còn thất bại nữa :victory: 

1. Không có khả năng 
Có người đã nói: Tiền bạc ở xung quanh chúng ta, có điều tay người nào dài hơn thì sẽ với tới trước. Điều đó đã được khẳng định như một chân lý. Nếu bạn chỉ làm việc theo kiểu "cưỡi ngựa xem hoa" thì sẽ không ai muốn mở hầu bao ra cho bạn cả. 

2. Không biết kết giao với bạn bè 
Có một điều dễ nhận thấy ở những người thành đạt là chung quanh họ có rất nhiều "chiến hữu" thân thiết còn những người thất bại thì lại không có bạn bè thân thiết. Tại sao một việc đơn giản là tìm và kết thân với một vài người tâm đầu ý hợp mà bạn cũng không làm được? Liệu có phải số phận bắt buộc bạn phải đơn độc không? [ ] 

3. Không biết đối nhân xử thế 
Một và nghi thức xã giao đơn giản: nói lời cảm ơn nếu ai đó làm một việc tốt cho mình, một câu xin lỗi với người mà mình đã làm tổn thương tới họ... là nguyên nhân đã đưa bạn đến thất bại. Những người như vậy thì mới gặp mọi người đã không có tình cảm, còn nói chi đến trông cậy sự giúp đỡ của người ta. 

4. Không có lòng tin 
Đối với người đàn ông, lòng tin đứng ở vị trí số 1 ngay cả khi cuộc đời không mang lại những gì bạn mong ước. Nhưng có một số người không biết được tự tin quan trọng như thế nào nên đã không rèn luyện để có được nó mà còn rơi vào bi quan chán nản trước thời cuộc. Thiếu tự tin càng đẩy bạn đến gần với những thất bại liên tục. 

5. Không biết mình là ai 
Thật đáng buồn hơn nếu bạn luôn gặp thất bại mà còn muốn tỏ ra mình hơn người bằng cách tự đắc cho rằng mình là "trung tâm của thế giới", những người tinh ý sẽ nhận ra được cái vỏ bề ngoài huênh hoang của bạn đang muốn che đi cái thấp kém bên trong con người mình. Đáng tiếc là càng cố che giấu, càng cố lấp liếm thì càng dễ bị lộ tẩy. 

6. Không biết chọn ưu tiên cho cuộc đời 
Người ta không ai có thể làm nhiều việc cùng một lúc mà thành công được, như vậy bạn phải biết lựa chọn ưu tiên cho công việc nào cần làm trước. Chẳng hạng bạn đang theo đuổi con đường học hành để sau này có đời sống ổn định, nhưng kinh tế hiện tại đang gặp khó khăn, có người mời bạn hợp tác làm ăn để "kiếm thêm", bạn nghe theo lao vào làm ăn và bỏ dỡ chuyện học hành, như vậy là bạn đã tham cái lợi trước mắt và bỏ lỡ cái lợi lâu dài. Nếu là người đàn ông thành đạt họ không bao giờ làm như vậy. 

7. Không biết vượt qua số phận 
Những người thất bại rất hay tự lừa dối bản thân mình, đổ lỗi cho số phận thay vì cố gắng thay đổi nó đi. Nếu khi còn trẻ mà bạn phó mặc cuộc đời cho số phận khi khi về già số phận sẽ thay đổi với bạn hay sao? 

Nếu bạn là người hay gặp thất bại trong cuộc sống thì hãy phân tích thử các nguyên nhân trên xem có ứng với mình hay không và hãy tự hoàn thiện mình khi phía trước còn rất nhiều cơ hội. 

[theo World of Women] 

#2tonami

    Free like the wind
  • Super moderator
  • 2833 bài viết
Đăng vào: 17 November 2004 - 11:22 PM
Nếu chỉ ngồi chờ hạnh phúc đến với mình thì có lẽ suốt đời bạn sẽ phải chờ đợi. Bởi vậy, hãy chủ động tạo nên điều đó với một số gợi ý dưới đây. 

- Khi có những ý nghĩ và nỗi buồn, hãy xua chúng ra khỏi đầu và nhớ rằng có những hoàn cảnh bạn không có đủ sức để thay đổi, vậy cách tốt nhất là phải bình tĩnh để suy xét mọi việc. 

- Hãy nhớ lại những cảm giác tuyệt vời nảy sinh trong bạn khi ngắm hoàng hôn ở một nơi tuyệt đẹp nào đó. Hãy nhớ lại sự nhẹ nhõm và niềm vui khi bạn kết thúc thành công một công việc lớn nào đó hoặc thi xong, hay niềm vui khi bất ngờ nhận được một món quà thú vị. Tự bạn sẽ biết những hồi tưởng và ý nghĩ nào sẽ cho cảm giác dễ chịu. 

- Hãy quen với việc cảm thấy mình hạnh phúc và điều đó trở thành một trong những bài tập chủ yếu của bạn. Thường xuyên cười với bản thân và những người khác và hãy để cho họ hiểu rằng bạn là người hạnh phúc. 

- Cố gắng làm cho cả những người xung quanh hạnh phúc. Khi bạn thấy một người nào đó gặp nạn, hãy đề nghị để bạn giúp đỡ họ mặc dù chỉ là những sự hỗ trợ rất nhỏ. Ví dụ, bạn chỉ đường cho một khách du lịch để anh ta đến được nơi cần thiết một cách nhanh chóng và thuận lợi. Từ niềm vui của người khác, chắc chắn, bạn sẽ cảm thấy vui hơn. 

- Đừng quên những người đã làm cho cuộc đời bạn sáng sủa hơn, giàu có hơn và hãy dành nhiều thời gian cho người đó. 

- Cố gắng bớt chỉ trích hành động của người khác và bạn có thể tránh được nhiều cảm giác tiêu cực cho cuộc đời mình. 

- Đừng cố gắng để ngay lập tức thành người hoàn toàn hạnh phúc. Tốt nhất, bạn nên vui mừng với những việc nhỏ hơn là chờ đợi một điều gì đó thật to lớn. 

- Hãy quên đi sự ganh tị vì nó có thể làm hại cả cuộc đời bạn. Nhiều người cảm thấy mình bất hạnh vì những kỳ vọng của họ hoàn toàn không thực tế bởi hạnh phúc chỉ là một khái niệm tương đối. 

#3tonami

    Free like the wind
  • Super moderator
  • 2833 bài viết
Đăng vào: 17 November 2004 - 11:28 PM
Hối tiếc :rolleyes: 

Khi bạn sống, cách tốt nhất là chấp nhận những gì mình đã làm và rút ra những bài học từ chúng. 
Hối tiếc là gì? 
Hối tiếc là cảm giác của sự mất mát, thất vọng hoặc không thỏa mãn. Nói chung, người sống trong cảm giác hối tiếc thường nghĩ là anh ta đã có thể làm mọi việc khác đi. 
Bạn sẽ không cô đơn đâu dù lúc này bạn đang thất vọng vì những điều bạn đã làm với người yêu cũ hoặc cư xử không tốt với bạn bè, người thân. Có đôi khi hầu hết chúng ta cảm thấy ân hận vì những điều gì đó đã nói hoặc đã làm với đồng nghiệp và cấp trên, hoặc với những người chúng ta có mối quan hệ gắn bó lâu dài. 
Thật là tốt nếu như bạn biết nhìn lại quá khứ, để nhận ra rằng bạn "thỏa mãn" với cách mà bạn đang sống, theo lý tính hay cảm tính thì bạn đều có quyền hạnh phúc khi bạn được là chính bạn. 
Sự hối tiếc có thể làm sức khỏe bạn giảm sút nếu cứ để sự leo thang từ một việc bé như con kiến thành ra một con voi! Ví dụ như nếu có chàng trai nọ hối tiếc vì đã không "tán" được cô gái xinh đẹp. Cảm giác kia sẽ đeo đẳng anh ta và dẫn đến một trạng thái chán nản cực độ. 
Trong thực tế, không ít người sẽ hành động không đúng hoặc lâm bệnh chỉ vì một cảm giác hối tiếc vặt vãnh như thế! Tương tự, đi trễ cho một cuộc phỏng vấn, để vuột mất một cơ hội làm việc sẽ là nguyên nhân cho sự thất vọng. Nhưng cố gắng đừng để nó làm bạn "nhụt chí" trong việc đi tìm những công việc khác. Hãy nghĩ đây là một bài học kinh nghiệm để lần sau đừng phạm một lỗi tương tự như thế . 
Bạn có muốn thoát khỏi cảm giác hối tiếc, hãy thử với những cách sau đây 

1. Nghĩ mọi việc rồi cũng trôi qua 
Hãy liệt kê ra giấy những điều có lợi và bất lợi khi bạn quyết định việc gì đó. Điều này sẽ hạn chế sự rủi ro tiềm ẩn. Bạn có thể ngủ một giấc. Thông thường, một ý tưởng mới sẽ đến nhanh hơn sau khi bạn để mình thư thái sau một khoảng thời gian trôi qua. 
Thực tế cho thấy rằng, có nhiều việc sẽ vuột khỏi tầm kiểm soát của bạn nếu bạn không biết cách xây dựng một kế hoạch. Bạn phải biết "tổ chức" chính mình để tránh những hậu quả không tốt. 
Nếu bất chợt bạn rất muốn đi du lịch, nhưng bạn lại nhanh chóng nhận ra rằng mình không có được kỳ nghỉ nào, mức lương cũng không cho phép, bạn sẽ cảm giác thế nào? Biết nhìn nhận cả 2 mặt của một kế hoạch sẽ bảo vệ bạn khỏi những viễn cảnh bất lợi. Nhưng điều quan trọng là bạn hãy dành chút thời gian để làm một sự đánh giá và hoạch định kế hoạch bằng một công thức rõ ràng, điều này giúp bạn tránh khỏi những hối tiếc tiềm ẩn. 

2. Tỏ ra dứt khoát 
Đứng trước một việc cần quyết định, bạn hãy quyết định đi. Hãy tự tin và loại bỏ sự nghi ngờ bản thân. Nếu phải quyết định đầu tư mua trái phiếu hay bất động sản, bạn có thể phải cân nhắc kỹ. 
Trong trường hợp có xảy ra kết quả không như mong đợi, bạn có thể rơi vào tâm trạng thất vọng tạm thời, nhưng đừng để nó làm giảm lòng nhiệt tình của bạn. "Một lần ngã là một lần bớt dại…" mà… 

3. Chấp nhận thực tế 
Chấp nhận một cách thực sự. Cuộc đời là một chuỗi dài của các sự kiện sẽ mở ra trước mắt bạn. Có cái tốt, có cái xấu. Một nam diễn viên nổi tiếng của Hollywood từng nói: "Trong đời tôi, điều hối tiếc duy nhất là tôi không được là một người khác"! Mong rằng anh ta không trở nên quá nghiêm trọng vấn đề. 
Chúng ta cần nhận ra rằng chúng ta không thể nào thay đổi thực tế, mà phải học cách chờ đợi và chấp nhận kết quả của việc chúng ta làm. 

4. Hành động 
Có những hối tiếc có thể được đảo ngược. Nếu bạn muốn đi du lịch trong khi đang đi học, bạn có thể lên kế hoạch ngay từ bây giờ. Nếu bạn bị thất lạc bạn bè? Internet sẽ tạo ra những cơ hội to lớn để bạn tìm lại họ. Nếu có những chuyện kinh khủng xảy đến với bạn, đừng để chúng biến thành stress, hãy tìm cách vượt qua chúng. 

5. Đối diện 
Thay đổi cái nhìn của bạn đi nhé! Hãy nghĩ bạn đang là người hạnh phúc. Điều này hoàn toàn có thể vì bạn đang có những bài học kinh nghiệm quý báu từ thất bại của quá khứ. 
Không dễ để đối diện với những bi kịch của thực tế, như một người bạn hay người thân của bạn vừa qua đời, bạn đang hối tiếc vì không còn có cơ hội để nói chuyện hay làm một việc gì đó cùng với họ. Nhưng bạn hãy nghĩ rằng, những việc bạn đã làm, những ký ức tốt đẹp mà bạn có sẽ còn quan trọng hơn nhiều. 
Biết đau lòng là một điều tốt, nhưng hãy cố gắng đối diện, đừng nên quá hối tiếc. 

6. Bỏ qua thái độ của một người thua cuộc 
Hãy bỏ đi những từ "Tôi nên thế này, tôi phải thế này…" một cách tỉnh táo. Nếu mạnh mẽ hơn nữa thì bạn có thể tạm quên những từ đó trong vốn từ vựng của bạn, bởi vì nó chỉ thường đem đến những cảm giác tội lỗi. Những gì đã qua thì hãy cho nó qua, việc của bạn là nhìn về phía trước cùng với những bài học kinh nghiệm từ quá khứ. 

Đừng để ngày hôm qua "ngốn" quá nhiều thời gian của ngày hôm nay. 
Đừng lo lắng, hãy sống hạnh phúc 
Mọi việc xảy ra trong quá khứ của bạn hẳn có lý do nào đó. Cách tốt nhất vẫn là rút ra bài học để đừng lập lại sai phạm lần 2 và đừng có nói đi nói lại về những sai phạm đó. Hãy tập trung cho hiện tại và tương lai. Lo lắng cho những điều đã qua chỉ là vô ích. 
Hãy hòa nhập vào cuộc sống và sống mỗi ngày một cách đầy đủ nhất. Mark Twain đã từng nói: "20 năm sau, bạn sẽ thất vọng nhiều hơn vì những việc bạn đã không làm hơn là những việc bạn đã làm… Hãy đi thám hiểm. Hãy mơ. Hãy khám phá". Để có một tinh thần và một cơ thể tốt, bạn đừng sống trong hối tiếc. 

Cá hồi và cuộc sống 
Chắc hẳn các bạn đã nghe đến tên của loài cá này nhưng có lẽ ít ai có thể biết được loài cá này cũng như con người chúng ta. Từ khi chúng được sinh ra từ những quả trứng , chúng ra đi xa khỏi quê hương của chúng , chúng ra đi theo dòng chảy của nước , chúng trưởng thành và theo cùng sự trưởng thành của chúng là càng lúc chúng càng đi xa quê hương của chúng. 
Và đến một ngày chúng cùng nhau thành từng đàn trở về quê hương sau khi đã già, chúng lại vượt qua những dòng nước chảy đã đưa chúng đi xa khỏi nơi chúng sinh ra, bất chấp mọi nguy hiểm của con đường đưa chúng trở về quê hương chúng vẫn theo đuôi nhau trở về và khi về chúng đẻ trứng và chết đi vì kiệt sức vì chuyến đi dài. Con người chúng ta cũng vậy khi chúng ta còn trẻ chúng ta ra đi kiếm sống lăn lộn kiếm tiền, để cuộc sống tươi đẹp hơn kể cả phải xa khỏi quê hương của mình nhưng đến khi chúng ta già chúng ta lại muốn quay lại quê hương của mình nơi mà chúng ta sinh ra lớn lên (HTT) :love: 

#4tonami

    Free like the wind
  • Super moderator
  • 2833 bài viết
Đăng vào: 18 November 2004 - 03:37 AM
Sometimes people come into your life and you know right away that they were meant to be there, to serve some sort of purpose, teach you a lesson, or to help you figure out who you are or who you want to become. You never know who these people may be (possibly your roommate, neighbor, coworker, long lost friend, lover, or even a complete stranger) but when you lock eyes with them, you know at that very moment that they will affect your life in some profound way. And sometimes things happen to you that may seem horrible, painful, and unfair at first, but in reflection you find that without overcoming those obstacles you would have never realized your potential, strength, willpower, or heart. 

Everything happens for a reason. Nothing happens by chance or by means of luck. Illness, injury, love, lost moments of true greatness, and sheer stupidity all occur to test the limits of your soul. Without these small tests, whatever they may be, life would be like a smoothly paved, straight, flat road to nowhere. It would be safe and comfortable, but dull and utterly pointless. 

The people you meet who affect your life, and the success and downfalls you experience help to create who you become. Even the bad experiences can be learned from. In fact, they are probably the most poignant and important ones. If someone hurts you, betrays you, or breaks your heart, forgive them, for they have helped you learn about trust and the importance of being cautious when you open your heart. If someone loves you, love them back unconditionally, not only because they love you, but because in a way, they are teaching you to love and how to open your heart and eyesto things. 

Make everyday count. Appreciate every moment and take from those moments everything that you possibly can for you may never be able to experience it again. Talk to people that you have never talked to before, and actually listen. Let yourself fall in love, break free, andset your sights high. Hold your head up because you have every right to. Tell yourself, for if you don`t believe in yourself, it will be hard for others to believe in you. You can make of your life anything you wish. Create your own life then go out and live it with absolutely no regrets. 

And most importantly:

If you love someone tell him or her, for you never know what tomorrow may have instore. 


Hình ảnh đã đăng 

#5lionceau

    ... Lonesome...
  • Vice admin
  • 2528 bài viết
Đăng vào: 19 November 2004 - 02:50 PM
Hoa Anh Đào 

Ngày xưa ở xứ Phù Tang chưa có hoa Anh Đào như bây giờ. Tại một ngôi làng xinh xinh ven núi Phú Sĩ, có một chàng trai khôi ngô tuấn tú dũng cảm khác thường. Năm chàng mới tròn một tuổi, có một đạo sĩ phiêu bạt ghé nhà, nhìn cậu bé, mỉm cười đặt vào tay người cha thanh sắt đen bóng rồi lặng lẽ ra đi. Lúc đấy đang mùa Đông, tuyết rơi tầm tã, vị đạo sĩ đi khuất trong mưa tuyết rồi mà người cha vẫn thẫn thờ nhìn trông theo. Đặt thanh kiếm vào tay người vợ trẻ, ông nói như thì thầm: " Hãy cất kỹ và giao thanh sắt này cho con trai chúng ta khi nó tròn 14 tuổi. Số phận đã an bài, nó trở thành một kiếm sĩ lừng danh".


Cha cậu bé qua đời. Người vợ trẻ ở vậy nuôi con. Thanh sắt đen bóng được giao lại cho chàng trai năm cậu tròn 14 tuổi. Cậu rùm mình vuốt ve kỹ vật huyền bí nặng nề ấy. Một sức mạnh kỳ lạ, một khát khao khó hiểu tràn ngập vào cơ thể tươi non dũng mãnh của cậu. Người mẹ chưa kịp nói gì thì cậu đã run rẫy thốt lên trong cảm xúc nghẹn ngào: " Ta phải trở thành một kiếm sĩ nổi tiếng nhất đất nước này". Chàng trai đến rạp đầu xin thụ giáo một võ sĩ đạo lừng danh. Vị Samurai ngắm nhìn chàng trai từ đầu đến chân, trầm ngâm suy tư bất động hàng giờ liền. Cuối cùng ông thở dài lẩm bẩm một mình " oan nghiệt" và chấp nhuận.


Thời gian thấm thóat thoi đưa, tuổi 18 thanh xuân tràn trề sức sống đến với người kiếm sĩ. Tay kiếm của chàng khiến những Samurai kiêu hùng nhất cũng phãi e dè. Nhưng còn thanh sắt? chàng đã tự mình rèn nó thành thanh kiếm sáng ngời đầy uy lực. Nhưng chưa được. Một thanh kiếm báu thực sự phải được tắm mình trong máu ngay trong ngày khai trận, Biết nhúng lưỡi thép uy lực này vào máu ai khi chàng chưa hề có kẻ thù, khi chàng chưa hề đối mặt với kẻ cướp, khi chàng chưa tìm được bất cứ lý do gì để quyết đấu một phen? Lúc này người mẹ và người thầy của chàng đã khuất núi. Con gái duy nhất của vị võ sư lừng danh năm xưa là người thân yêu còn lại duy nhất của chàng, Mỗi ngày khi nắng đã tàn lụi trên Phú Sĩ Sơn, đêm đã tràn ngập trên xóm núi, cô gái lại buồn bã nhìn chàng ngồi bất động, trầm tư bên bếp lữa. Chàng không còn cười nữa, mắt chàng lạnh như tuyết, chàng ôm thanh kiếm mà ước mơ ngày nó được tắm mình trong máu để trở thành bảo kiếm vô địch thiên hạ. 
* Anh thân yêu ! có phải chăng đối với anh thanh kiếm này là tất cả? Nếu nó không được tắm mình trong máu để ngập trong khí thiêng thì anh sẽ mãi mãi buồn đau?

Nhìn vào bếp lữa, chàng trai vuốt ve thanh kiếm trong lòn và nói chậm rãi rất quả quyết:

* Chỉ buồn đau thôi ư? Không đâu! đối với anh, thanh kiếm là sự nghiệp, là cuộc sống, là tất cả ... Làm sao anh có thể coi mình là một võ sĩ đạo chân chính khi thanh kiếm của anh chưa từng no say trong máu?
_ Trời ơi! Anh chết mất! Sao thời buổi này yên bình đền thế? sao không có kẻ cướp nào thúc giục anh xuống kiếm? Không có kẻ cuồng ngông nào thách đấu với anh?


Cô gái mỉm cười đau đớn. Cô chỉ hỏi để khẳng định quyết tâm của mình.

* Anh thân yêu! Cho em được cầm lấy thanh kiếm của anh một chút thôi.

Cầm thanh kiếm đen bóng, sắc lạnh cô gái nhìn chàng bằng ánh mắt buồn thăm thẳm rồi đột ngột đâm thẳng vào tim. Máu trào ướt đẫm tấm thân mảnh dẻ của nàng, nhuộm hồng chiếc áo kimono trắng mõa, trinh bạch. Chàng trai hốt hỏang rú lên kinh hoàng, vươn tay rút phăng thanh kiếm khỏi lồng ngực cô gái. Dưới ánh lữa bập bùng, thanh kiếm ngời sắc xanh rực rỡ, hào quang lóe lên lộng lẫy lạ thường: nó đã được no mình trong máu !


Nhưng từ đó, chàng trai hoàn toàn cô độc. Không samurai nào thèm kết bạn với anh. Họ nhìn sang chỗ khác khi đối mặt trên con đường hẹp. Họ rời khỏi quán trà khi anh bước vào. Họ từ chối khi anh thách đấu ... Cho đến một hôm, một buổi chiều mùa Đông, khi những bông tuyết đầu mùa vừa rơi, chàng trai ôm thanh kiếm đến bên mộ cô gái. Chàng thì thầm: " Tha lỗi cho anh, anh đã hiễu ra rồi ...". Chàng bình thản cắm sâu mũi kiếm vào bụng rạch một đường mãnh mẽ và rút kiếm ra phủ gục bên cạnh mộ. Thanh bảo kiếm cắm sâu vào mộ đất ...tuyết không ngừng rơi...đến sáng, tuyết đã ôm trọn chàng trai và ngôi mộ vào vòng tay mình. Chỉ còn lại một cây hoa lạ, mơn mởn vươn lên tươi cười, hồng thắm. Không ai biết hoa hóa thân từ thanh kiếm ấy. Người ta đặt tên hoa là Anh đào. Hoa Anh Đào có nhiều lọai mọc được nhiều nơi, nhưng không nơi đâu đẹp bằng hoa được ươm mầm và trổ bông ở vùng phú Sĩ Sơn. 

Hoa Anh Đào 


Ngày xưa ở xứ Phù Tang chưa có hoa Anh Đào như bây giờ. Tại một ngôi làng xinh xinh ven núi Phú Sĩ, có một chàng trai khôi ngô tuấn tú dũng cảm khác thường. Năm chàng mới tròn một tuổi, có một đạo sĩ phiêu bạt ghé nhà, nhìn cậu bé, mỉm cười đặt vào tay người cha thanh sắt đen bóng rồi lặng lẽ ra đi. Lúc đấy đang mùa Đông, tuyết rơi tầm tã, vị đạo sĩ đi khuất trong mưa tuyết rồi mà người cha vẫn thẫn thờ nhìn trông theo. Đặt thanh kiếm vào tay người vợ trẻ, ông nói như thì thầm: " Hãy cất kỹ và giao thanh sắt này cho con trai chúng ta khi nó tròn 14 tuổi. Số phận đã an bài, nó trở thành một kiếm sĩ lừng danh".


Cha cậu bé qua đời. Người vợ trẻ ở vậy nuôi con. Thanh sắt đen bóng được giao lại cho chàng trai năm cậu tròn 14 tuổi. Cậu rùm mình vuốt ve kỹ vật huyền bí nặng nề ấy. Một sức mạnh kỳ lạ, một khát khao khó hiểu tràn ngập vào cơ thể tươi non dũng mãnh của cậu. Người mẹ chưa kịp nói gì thì cậu đã run rẫy thốt lên trong cảm xúc nghẹn ngào: " Ta phải trở thành một kiếm sĩ nổi tiếng nhất đất nước này". Chàng trai đến rạp đầu xin thụ giáo một võ sĩ đạo lừng danh. Vị Samurai ngắm nhìn chàng trai từ đầu đến chân, trầm ngâm suy tư bất động hàng giờ liền. Cuối cùng ông thở dài lẩm bẩm một mình " oan nghiệt" và chấp nhuận.


Thời gian thấm thóat thoi đưa, tuổi 18 thanh xuân tràn trề sức sống đến với người kiếm sĩ. Tay kiếm của chàng khiến những Samurai kiêu hùng nhất cũng phãi e dè. Nhưng còn thanh sắt? chàng đã tự mình rèn nó thành thanh kiếm sáng ngời đầy uy lực. Nhưng chưa được. Một thanh kiếm báu thực sự phải được tắm mình trong máu ngay trong ngày khai trận, Biết nhúng lưỡi thép uy lực này vào máu ai khi chàng chưa hề có kẻ thù, khi chàng chưa hề đối mặt với kẻ cướp, khi chàng chưa tìm được bất cứ lý do gì để quyết đấu một phen? Lúc này người mẹ và người thầy của chàng đã khuất núi. Con gái duy nhất của vị võ sư lừng danh năm xưa là người thân yêu còn lại duy nhất của chàng, Mỗi ngày khi nắng đã tàn lụi trên Phú Sĩ Sơn, đêm đã tràn ngập trên xóm núi, cô gái lại buồn bã nhìn chàng ngồi bất động, trầm tư bên bếp lữa. Chàng không còn cười nữa, mắt chàng lạnh như tuyết, chàng ôm thanh kiếm mà ước mơ ngày nó được tắm mình trong máu để trở thành bảo kiếm vô địch thiên hạ. 
* Anh thân yêu ! có phải chăng đối với anh thanh kiếm này là tất cả? Nếu nó không được tắm mình trong máu để ngập trong khí thiêng thì anh sẽ mãi mãi buồn đau?

Nhìn vào bếp lữa, chàng trai vuốt ve thanh kiếm trong lòn và nói chậm rãi rất quả quyết:

* Chỉ buồn đau thôi ư? Không đâu! đối với anh, thanh kiếm là sự nghiệp, là cuộc sống, là tất cả ... Làm sao anh có thể coi mình là một võ sĩ đạo chân chính khi thanh kiếm của anh chưa từng no say trong máu?
_ Trời ơi! Anh chết mất! Sao thời buổi này yên bình đền thế? sao không có kẻ cướp nào thúc giục anh xuống kiếm? Không có kẻ cuồng ngông nào thách đấu với anh?


Cô gái mỉm cười đau đớn. Cô chỉ hỏi để khẳng định quyết tâm của mình.

* Anh thân yêu! Cho em được cầm lấy thanh kiếm của anh một chút thôi.

Cầm thanh kiếm đen bóng, sắc lạnh cô gái nhìn chàng bằng ánh mắt buồn thăm thẳm rồi đột ngột đâm thẳng vào tim. Máu trào ướt đẫm tấm thân mảnh dẻ của nàng, nhuộm hồng chiếc áo kimono trắng mõa, trinh bạch. Chàng trai hốt hỏang rú lên kinh hoàng, vươn tay rút phăng thanh kiếm khỏi lồng ngực cô gái. Dưới ánh lữa bập bùng, thanh kiếm ngời sắc xanh rực rỡ, hào quang lóe lên lộng lẫy lạ thường: nó đã được no mình trong máu !


Nhưng từ đó, chàng trai hoàn toàn cô độc. Không samurai nào thèm kết bạn với anh. Họ nhìn sang chỗ khác khi đối mặt trên con đường hẹp. Họ rời khỏi quán trà khi anh bước vào. Họ từ chối khi anh thách đấu ... Cho đến một hôm, một buổi chiều mùa Đông, khi những bông tuyết đầu mùa vừa rơi, chàng trai ôm thanh kiếm đến bên mộ cô gái. Chàng thì thầm: " Tha lỗi cho anh, anh đã hiễu ra rồi ...". Chàng bình thản cắm sâu mũi kiếm vào bụng rạch một đường mãnh mẽ và rút kiếm ra phủ gục bên cạnh mộ. Thanh bảo kiếm cắm sâu vào mộ đất ...tuyết không ngừng rơi...đến sáng, tuyết đã ôm trọn chàng trai và ngôi mộ vào vòng tay mình. Chỉ còn lại một cây hoa lạ, mơn mởn vươn lên tươi cười, hồng thắm. Không ai biết hoa hóa thân từ thanh kiếm ấy. Người ta đặt tên hoa là Anh đào. Hoa Anh Đào có nhiều lọai mọc được nhiều nơi, nhưng không nơi đâu đẹp bằng hoa được ươm mầm và trổ bông ở vùng phú Sĩ Sơn. 



Sưu tầm ! 
Thảo nguyên dạy cho con người yêu thích tự do và những niềm vui dũng sĩ trong những trận quyết đấu và rừng dạy cho con người tính thận trọng,óc kiên quyết , say mê....

#6lionceau

    ... Lonesome...
  • Vice admin
  • 2528 bài viết
Đăng vào: 19 November 2004 - 04:08 PM
Một tối mất điện, ngọn nến được đem ra đặt ở giữa phòng. Người ta châm lửa cho ngọn nến và nến lung linh cháy sáng. Nến hân hoan nhận ra rằng ngọn lửa nhỏ nhoi của nó đã mang lại ánh sáng cho cả căn phòng. Mọi người đều trầm trồ: "Ồ, nến sáng quá, thật may, nếu không chúng ta sẽ chẳng nhìn thấy gì mất". Nghe thấy vậy, nến vui sướng dùng hết sức mình đẩy lui bóng tối xung quanh.
... Thế nhưng, những dòng sáp nóng đã bắt đầu chảy ram lăn dài theo thân nến. Nến thấy mình càng lúc càng ngắn lại. Đến khi chỉ còn một nửa, nến giật mình: "Chết mất, ta mà cứ cháy mãi thế này thì chẳng bao lâu sẽ tàn mất thôi. Tại sao ta phải thiệt thòi như vậy?!". Nghĩ rồi, nến nương theo một cơn gió thoảng để tắt phụt đi. Một sợi khói mỏng manh bay lên rồi nến im lìm.
Mọi người trong phòng nhớn nhác bảo nhau: "Nến tắt mất rồi, tối quá, làm sao bây giờ?". Ngọn nến mỉm cười tự mãn và hãnh diện vì tầm quan trọng của mình. Nhưng bõng một người đề nghị: "Nến dễ bị gió thổi tắt lắm, để tôi đi tìm cái đèn dầu". Mò mẫm trong bóng tối ít phút, người ta tìm được một chiếc đèn dầu." Đèn dầu được thắp lên còn ngọn nến đang cháy dở thì bị bỏ vào ngăn kéo tủ.
Ngọn nến buồn thiu. Thế là từ nay nó sẽ bị nằm trong ngăn kéo, khó có dịp cháy sáng nữa. Nến chợt hiểu rằng hạnh phúc của nó là được cháy sáng vì mọi người, dù chỉ có thể cháy với ánh lửa nhỏ và dù sau đó nó sẽ tan chảy đi...
... Bởi vì nó là ngọn nến.
 
Thảo nguyên dạy cho con người yêu thích tự do và những niềm vui dũng sĩ trong những trận quyết đấu và rừng dạy cho con người tính thận trọng,óc kiên quyết , say mê....

#7lionceau

    ... Lonesome...
  • Vice admin
  • 2528 bài viết
Đăng vào: 21 November 2004 - 05:44 AM
Đôi khi tôi ghen tỵ với Sylvia - em gái tôi - vì nó luôn bận rộn. Sylvia hoạt động tình nguyện cho đội cấp cứu của thị trấn và đã trở thành một nhân viên cứu hộ hạng nhất. Một ngày, khi hai chúng tôi đang đi chơi loanh quanh thì máy nhắn tin của Sylvia rung loạn xạ. Một cậu bé 13 tuổi đang bị tai biến mạch máu ở ngay con phố cạnh đó.

Dù không phải là một đội viên cứu hộ, tôi cũng cuống lên chạy theo Sylvia. Hẳn những cô y tá không ngại nếu có thêm một chân sai vặt. Tuy nhiên, khi tới " hiện trạng" thì tôi biết mình là người thừa. Đã có nhiều y tá và nhân viên cứu hộ ở đó. Rõ ràng tôi không thể chen vào trong dù tôi có giúp đỡ được gì.

Đúng lúc đó tôi thấy hai cô bé tóc vàng tết bím đang đứng ở bậc thềm xi-măng của một cửa hàng. Mặt chúng tái xanh và chúng nắm chặt tay nhau như để tự trấn an. Trông chúng đơn độc, nhỏ bé và sợ hãi. Cậu bé bị tai biến kia có thể là anh của hai cô bé. Mà kể cả nếu hai cô bé không có quan hệ gì với cậu bé, thì hình ảnh cậu bé co giật, xe cảnh sát, xe cấp cứu.. cũng rất sốc. Rõ ràng hai cô bé cần có ai đó quan tâm.

Tôi lại gần hai cô bé, ái ngại chỉ tay vào chú mèo con mà cô bé lớn hơn đang bế, hỏi bằng giọng gần gũi nhất có thể: "Con mèo này tên gì?".

Cả hai cô bé tươi tỉnh hẳn lên như mới nhặt được phiếu mua kem miễn phí, và nói liến thoắng. Cứ khi một cô bé ngừng lại vì nói quá dài thì cô bé kia lại tiếp vào câu chuyện.

Cô bé Cindy, 10 tuổi và Christy, 5 tuổi, đồng thanh trả lời câu hỏi:
- Nó tên Tabitha!

Và Christy tiếp tục câu chuyện bằng giọng nói ngọng nghịu:
- Em thấy nó trên bậc cửa và bọn em cho nó uống sữa.

Cindy vào cuộc:
- Sau đó nó không chịu đi!
- Thỉnh thoảng có mấy con mèo khác đến chơi với nó - Christy tiếp.
- Đúng, có con mèo đen to lắm nhưng mắt lại nhỏ hay ngồi trên cây cứ nhìn vào cửa sổ đúng lúc em nhìn ra. Sợ lắm! - Cindy ôm con mèo chặt hơn.

Trong khi các y tá làm việc thì tôi ngồi nghe tất cả mọi câu chuyện về mèo và những con vật khác do hai cô bé kể lại. Rồi hai bé kẻ rằng chúng còn có 3 người chị, rằng cậu bé bị tai biến chính là anh trai của chúng, và rằng cậu bé đa bị như thế một vài lần rồi. Chúng tôi cứ ngồi trên bậc thềm xi-măng, vuốt tai con mèo màu da cam Tabitha và nói chuyện.

Cuối cùng, người ta cũng sơ cứu xong cho cậu bé và đưa cậu lên xe cấp cứu về bệnh viện . Sylvia chạy ra, hỏi hai cô bé rằng đó có phải là anh trai của chúng không. 
- Đúng ạ, đấy là anh Tommy - Cindy đáp - Anh ấy có khoẻ lại không ạ?
- Có chứ! - Sylvia mỉm cười - Tommy đã được đưa vào bệnh viện rồi!

Tôi tạm biệt hai cô bé, nhắc chúng chăm sóc Tabitha và Tommy. Hai cô bé cười dè dặt "Cảm ơn anh đã nói chuyện với bọn em".

Tôi luôn nhớ mấy phút ngồi nói chuyện với hai cô bé đó. Tôi biết được thêm rất nhiều điều, rất nhiều về Tabitha, về những chú mèo khác, và cả một điều rằng đôi khi bạn không cần là một đội viên cứu hộ thì vẫn có thể giúp đỡ người khác được. Và đôi khi, không nhất thiết là những gì bạn nói mới làm nên điều khác biệt. Đôi khi, điều quan trọng chỉ là cách bạn lắng nghe
 :victory: 
Thảo nguyên dạy cho con người yêu thích tự do và những niềm vui dũng sĩ trong những trận quyết đấu và rừng dạy cho con người tính thận trọng,óc kiên quyết , say mê....

#8lionceau

    ... Lonesome...
  • Vice admin
  • 2528 bài viết
Đăng vào: 21 November 2004 - 05:47 AM
Quan sát và lắng nghe

Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, sao không nói gì với tôi?". Và một chú sáo cất tiếng hót. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.

Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, hãy nói gì với tôi đi chứ!". Và một tiếng sấm nổ vang trời. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.

Một người nhìn quanh và nói: "Cuộc sống ơi, sao tôi không bao giờ nhìn thấy cuộc sống?". Và một vì sao sáng hơn. Đó chẳng phải là ánh sáng của cuộc sống hay sao? Nhưng anh ta không để ý thấy.

Một người kêu lên: "Cuộc sống ơi, tôi muốn có một điều kì diệu!". Và một đứa trẻ được sinh ra đời. Đó chẳng phải là một điều kì diệu sao? Nhưng anh ta không hay biết.

Một người kêu lên trong thất vọng: "Cuộc sống, hãy chạm vào tôi. Hãy cho tôi biết là người vẫn ở đâu đây và có thể bảo vệ tôi". Một giọt nước trên lá cây rơi xuống vai anh ta. Đó chẳng phải là cuộc sống đã nhẹ nhàng chạm vào anh ta đó sao? Nhưng anh ta lau giọt nước và bỏ đi.

Hạnh phúc không được đóng gói gửi cho mọi người. Nó đến từ cuộc sống, từ thiên nhiên, từ những gì tưởng như vô tình. Hạnh phúc đến, nhưng nó thường không đến theo cách mà bạn muốn.
 
Thảo nguyên dạy cho con người yêu thích tự do và những niềm vui dũng sĩ trong những trận quyết đấu và rừng dạy cho con người tính thận trọng,óc kiên quyết , say mê....

#9lionceau

    ... Lonesome...
  • Vice admin
  • 2528 bài viết
Đăng vào: 26 November 2004 - 12:16 AM
John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng. 13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà vì dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn, anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.

Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả lời, nhưng ngày hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc Chiến tranh thế giới lần II. Trong vòng một năm và một tháng sau đó, hai người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho mình một tấm hình nhưng cô gái từ chối. Cô cho rằng nếu anh thực lòng thì diện mạo của cô đâu có quan trọng gì. Cuối cùng đến ngày anh từ châu âu trở về, họ hẹn sẽ gặp nhau lần đầu tại nhà ga trung tâm thành phố New York vào lúc 19g. Cô gái viết: "Anh sẽ nhận ra em là người có một bông hồng trên ve áo". Khi đó, tôi thấy một người con gái bước lại phía tôi, cô ấy có một thân hình mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng loăn xoăn bên vành tai nhỏ nhắn. Cặp mắt cô ấy xanh như những đóa hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét cương quyết nhưng rất dịu dàng. Trong chiếc áo vét màu xanh nhạt cô gái trông như mùa xuân đang tới. Tôi tiến lại phía cô gái và hoàn toàn không để ý là cô ấy không có bông hồng trên ve áo. Khi tôi bước tới, cô gái nở một nụ cười nhẹ nhàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: "Đi cùng em chứ, chàng thủy thủ?". Khi ấy hầu như không tự chủ được tôi bước thêm một bước nữa lại phía cô gái, và đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng đứng ngay sau cô ấy. Đó là một người đàn bà đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó cô gái trong chiếc áo màu xanh vội vã bước đi. Tôi có cảm giác dường như con người tôi lúc đó bị chia làm hai, một nửa mong muốn được đi theo cô gái và một nửa hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thật sự chinh phục tôi. Và bà ta đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy cảm. Khi đó bỗng nhiên tôi không còn lưỡng lự nửa. Tay tôi nắm chặt cuốn sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có thể nhận ra tôi.

Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà tôi luôn luôn và mãi mãi biết ơn. Tôi đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói, mặc dù khi nói tôi cảm thấy mình bị nghẹn lại cay đắng và thất vọng: "Tôi là trung úy John Blanchard và xin phép được hỏi chắc đây là cô Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã có thể đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời cô dùng cơm tối có được không?". Người đàn bà nở một nụ cười bao dung và trả lời: "Ta không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đóa hoa hồng này trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm gì đó !".





Lời Lionceau : Tớ là chàng trai tớ sẽ không thể chấp nhận được cô gái đó ! Cho dù cô có xinh đẹp đến đâu ! Chả lẽ cô gái ko tin tưởng chàng trai ! thật là nực cười ! Phải tớ tớ đành quên cô gái đó luôn ! Quá kiêu ! :angry:
 
Thảo nguyên dạy cho con người yêu thích tự do và những niềm vui dũng sĩ trong những trận quyết đấu và rừng dạy cho con người tính thận trọng,óc kiên quyết , say mê....

#10tonami

    Free like the wind
  • Super moderator
  • 2833 bài viết
Đăng vào: 28 November 2004 - 06:38 AM
HẠNH PHÚC LÀ GÌ?

Chúng ta thường tự nhủ rồi sau này cuộc sống sẽ tốt hơn. Chúng ta kết hôn, có con cái, rồi hãy tính đến chuyện hưởng thụ. Sau đó chúng ta lại thấy mấy đứa nhóc còn nhỏ quá, chúng ta sẽ an tâm hơn khi chúng lớn lên. Và rồi sau đó chúng ta thấy thật khó để nuôi dạy một đứa con ở tuổi dậy thì. Khi chúng trưởng thành, cuộc sống chúng ta mới xong nhiệm vụ. à, mà bao giờ chúng ta mới đi chơi xa? Đợi đến khi nhà cửa sắm sửa đầy đủ, hay là lúc ta về hưu?
Sự thật là chẳng có thời điểm nào tốt để tận hưởng cuộc sống hơn là chính giây phút này. Nếu không phải bây giờ thì khi nào? Cuộc sống của bạn sẽ luôn đầy những thách thức. Cách tốt nhất là hãy chấp nhận nó và tận hưởng cuộc sống dù có bao nhiêu khó khăn. Hãy trân trọng từng giây phút của bạn và càng phải trân trọng hơn đối với những giây phút mà bạn cùng chia sẻ với ai đó.

Vì vậy, hãy ngừng ngay việc chờ đợi cho đến khi mua được nhà, xe; cho đến khi con cái lập gia đình; cho đến khi ta học xong; cho đến khi giảm được 4 kg (hay tăng được 4 kg); cho đến khi ta kết hôn; cho đến khi về hưu; đến hè; đến xuân; đến thu; đến đông… Cho đến khi bạn chết! Chẳng có lúc nào tốt hơn bây giờ để tận hưởng cuộc sống cả. Hạnh phúc là một cuộc hành trình, không phải là một điểm đến. 

Vậy hãy làm việc hăng say như thể bạn không cần tiền. Hãy yêu như thể bạn chưa từng bị tổn thương. Và hãy nhảy múa như thể chẳng có ai nhìn.
 

#11doni

    ĐôNi
  • Hội quán Chocolate
  • 974 bài viết
Đăng vào: 01 December 2004 - 11:53 AM
Lời khuyên dành cho cuộc sống


- Cho nhiều hơn người ta mong đợi bạn và hãy làm điều đó một cách hăng hái. 
- Đừng tin tất cả những gì bạn nghe, đừng tiêu xài tất cả những gì bạn có và đừng ham làm tất cả những gì bạn muốn.
- Đừng bao giờ cười cợt giấc mơ của người khác. Một khi không có ước mơ, người ta không có gì cả. 
- Hãy yêu thương say đắm và nồng nhiệt. Có thể bạn sẽ bị tổn thương nhưng đó là cách để bạn sống trọn vẹn cuộc sống này. 
- Hãy tự học cách nói chậm rãi nhưng suy nghĩ nhanh chóng. 
- Luôn nhớ rằng những tình yêu lớn và những thành công lớn bao giờ cũng bao gồm những rủi ro lớn. 
- Luôn theo nguyên tắc 3T: tôn trọng bản thân, tôn trọng người khác và trách nhiệm với tất cả những gì bạn làm. 
- Luôn luôn đón nhận sự thay đổi, nhưng đừng bao giờ đánh mất giá trị của mình.
- Chia sẻ kiến thức của bạn với người khác. Đó là cách tốt nhất để ghi nhớ nó.
- Hãy nhớ rằng không đạt được những gì bạn muốn đôi khi lại là một điều tốt.
- Hãy nhớ mối quan hệ bền vững nhất là mối quan hệ mà tình yêu bạn dành cho người đó cao hơn những gì bạn cần ở họ.
- Hãy đánh giá thành công của bạn bằng những cái mà bạn phải bỏ ra để đạt được thành công đó 
(¯`v´¯)
`*.¸.*´
¸.•´¸.•*¨) ¸.•*¨)
(¸.•´ (¸.•´ .•´ ¸¸.•¨¯`• ĐôNi

#12doni

    ĐôNi
  • Hội quán Chocolate
  • 974 bài viết
Đăng vào: 01 December 2004 - 11:56 AM
Cuộc sống là một điều tuyệt vời


Cuộc sống là điều kỳ diệu, đừng để nó trôi qua vô ích. Hãy mở rộng trái tim, mở rộng tâm hồn bạn với những người xung quanh; hãy thể hiện chính mình mỗi ngày.

Hãy nhìn thấy vẻ đẹp của mỗi người, bất kể họ từ đâu đến và họ là ai. Mỗi cuộc hành trình đều có một chút khó khăn và bạn thật sự cần có một người bạn ở cạnh bên.

Hãy biết sẻ chia món quà của thời gian và tài năng của mình, hãy lắng nghe trái tim bạn. Hãy làm những việc mà bạn hằng mong ước nhưng đừng quá tốn thời gian cho sự bắt đầu.

Hãy tặng hoa cho người mà bạn quan tâm. Hãy sống nhân từ và khoan dung. Cũng đừng quên rằng cuộc sống này không bao giờ công bằng cả. Và hãy luôn can đảm để sẵn lòng vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.

Nếu bạn biết ứng dụng những điều đó vào cuộc sống, dù cho bạn có đi đến nơi đâu, bạn cũng có thể tìm thấy ánh mặt trời rực rỡ và cả những cơn mưa mát dịu. Nhưng bạn sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn. 
(¯`v´¯)
`*.¸.*´
¸.•´¸.•*¨) ¸.•*¨)
(¸.•´ (¸.•´ .•´ ¸¸.•¨¯`• ĐôNi

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

1

TỰ HỌC TIẾNG ANH MIỄN PHÍ HAY NHẤT ĐÂY

TRUY TẶNG GIẤY KHEN