Pages

Subscribe:

BANER

MENU

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

LY CAFE MỖI NGÀY

THƯ GỬI CÁC THIÊN THẦN

Gửi các thiên thần!

Cháu là Charles. Hôm qua là sinh nhật của cháu. Nếu để ý, các ngài sẽ thấy cháu đánh máy bức thư này. Cháu viết bằng tay khó khăn lắm. Bác sĩ bảo đó là do hội chứng dysgraphia. Mọi người bảo đó là sự thiếu ổn định trong việc tập trung chú ý. Cháu không chắc lắm. Chỉ số IQ của cháu đo được là 140, nhưng nếu cháu viết tay lá thư này bằng tay và nhìn chữ cháu, có lẽ các ngài sẽ nghĩ cháu tệ hại lắm.

Cháu chưa bao giờ cầm được chiếc bút chì như những bạn khác trong lớp. Cháu cũng chưa bao giờ tô màu được đúng vào hình vẽ. Mỗi khi cháu cố gắng thì tay cháu sẽ run bắn lên, và những đường kẻ, những chữ cái sẽ trở nên nguệch ngoạc. Thậm chí, bút sẽ dây mực ra đầy tay cháu. Trong các giờ kiểm tra, nếu cần phải trao đổi bài để chấm bài lẫn nhau thì không bạn nào muốn trao đổi bài với cháu vì họ không đọc được chữ cháu. Bạn Keith hồi trước có thể đọc nhưng bây giờ bạn ấy chuyển trường rồi.

Hình như đầu óc cháu không cảm nhận được những gì tay cháu đang làm. Cháu có thể cảm thấy cái bút chì, nhưng không điều khiển được nó. Cháu phải nắm bút chì rất chặt để não của cháu biết rằng cháu đang cầm một đồ vật.

Đối với cháu, nói chuyện dễ hơn viết rất nhiều. Môn đọc hiểu của cháu rất tốt, nhưng không phải lúc nào cũng chỉ học môn đó. Nếu cháu được giao viết một bài luận thì đó quả là một hình phạt. Nhưng nếu chỉ đọc, đứng dậy và thảo luận về nó thì cháu sẵn sàng.

Nếu nói đến môn Mỹ thuật thì chắc chắn cháu sẽ trượt. Trong đầu cháu, cháu tưởng tượng ra rất nhiều thứ để vẽ, nhưng tay cháu không thể vẽ như thế.

Thực ra, tất cả đều ổn cả, thưa các thiên thần. Cháu thật sự rất ổn. Các ngài thấy đấy, các ngài đã cho cháu một trí não tuyệt vời và cả sự tinh nhạy để nhìn thấy những điều tuyệt vời đó. Cháu giải quyết vấn đề rất tốt và cháu thích tranh luận. Cháu có thể toả sáng trong những buổi thảo luận ở lớp.

Cháu mong muốn được trở thành một luật sư. Cháu biết cháu có thể làm được. Cháu sẽ nghiên cứu những bằng chứng và bảo vệ sự thật.
Mẹ cháu nói các thiên thần đã tạo nên cháu một cách đặc biệt, và rất tuyệt vời. Rằng cháu rất có tương lai. Mẹ cháu cũng mua cho cháu một máy laptop để đem đến trường. Cô giáo của cháu năm nay rất tốt. Cô đồng ý cho cháu làm bài trên máy tính, và thực hiện các bài tập Mỹ thuật bằng các phần mềm đồ hoạ thay vì tô bằng tay. Lần đầu tiên, cháu có thể tạo ra những gì cháu nghĩ.

Thưa các thiên thần, đây là một lá thư cảm ơn của cháu, để báo tin rằng mọi chuyện của cháu vẫn ổn cả. Đôi khi cuộc sống của cháu không dễ dàng, nhưng cháu chấp nhận thử thách. Cháu có lòng tin và cháu hài lòng về mình. Xin cảm ơn đã tạo ra cháu như thế này. Cảm ơn vì tất cả.

Charles Inglehart

Thục Hân (dịch)
Hình ảnh đã đăng 
Quyết tâm đỗ thu khoa Lương Thế Vinh Hà Nội !YEAH
Hình ảnh đã đăng

#2misshanhlawyer

    ♥ Người Việt Nam ♥
  • Moderators
  • 2723 bài viết
  • Yahoo: 
  • Giới tính:Nữ
  • Nơi ở:Nơi mà oằn mình trong những cơn đau..rồi lại đứng lên..Tiếp tục sống chứ không phải tồn tạo...Nơi có hương vị của hạnh phúc cùng thành công..Nơi thất bại chỉ là bài học kinh nghiệm..Đó là nơi tôi sống ^^!
  • Sở thích:TÔI TIN VÀO CUỘC ĐỜI NÀY
    TÔI TIN VÀO 1 NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG ĐỜI TÔI
    NGƯỜI ĐÓ LUÔN ỦNG HỘ TÔI
    NGƯỜI ĐÓ TIN TÔI
    VÀ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯỜI ĐÓ THẤT VỌNG
Đăng vào: 19 May 2010 - 10:31 AM
MỘT BỨC THƯ TÌNH
Tôi nhặt được một chiếc ví ở hè phố. Khi tôi mở ví với hy vọng tìm được manh mối nào đó về người làm rơi thì chỉ thấy 3 đôla và một bức thư nhàu nát. Phong bì đựng thư đã rách và thứ duy nhất còn đọc được là địa chỉ người gửi. Lá thư được viết năm 1944, tức là đã 60 năm về trước.

Bức thư được viết bằng nét chữ con gái, bắt đầu bằng:"Anh Michael thân yêu". Đọc thư tôi biết cô gái rất đau khổ vì mẹ cô không cho cô gặp Michael nữa, nhưng cô vẫn rất yêu anh. Cô gái ký tên là Hannah.

Tôi gọi tổng đài thử tìm số điện thoại của địa chỉ trên bì thư. Cô tổng đài bảo tôi đọc địa chỉ, rồi nói:
- Có một số điện thoại ở địa chỉ đó, tôi sẽ gọi giúp anh xem họ có muốn liên lạc với anh không. 
Tôi hồi hộp chờ cô nối máy. Một người phụ nữ trả lời máy. Tôi hỏi bà có biết ai tên Hannah không.
- Ôi - người phụ nữ ngạc nhiên - Chúng tôi mua lại ngôi nhà này của một gia đình, họ có con gái tên là Hannah... Nhưng đã 30 năm rồi...
- Chị có biết họ chuyển đi đâu không? - Tôi vội hỏi.
- Tôi chỉ nhớ là sau đó vài năm, cô Hannah phải đưa mẹ vào viện dưỡng lão...
Và người phụ nữ cho tôi tên viện dưỡng lão. Khi tôi gọi điện, một cô y tá nói rằng bà cụ đã mất, nhưng cô lại cho tôi số điện thoại của con gái bà cụ - Hannah. Một lần nữa, tôi gọi điện. Nghe điện là một phụ nữ, cô ấy nói rằng bà Hannah đã vào viện dưỡng lão rồi.

"Thật ngớ ngẩn" - Tôi nghĩ - "Tại sao mình lại phải mất thời gian tìm chủ nhân cho một cái ví chỉ có 3 đôla và lá thư viết cách đây 60 năm cơ chứ?” Nhưng cuối cùng tôi vẫn gọi điện đến viện dưỡng lão, và đàn ông nghe điện nói: "Đúng là ở đây có một bà cụ tên Hannah".
Lúc đó là 7h tối. Tôi hỏi liệu tôi có thể đến gặp bà cụ được không.
- Cũng được. Có lẽ bà cụ đang ngồi ở phòng xem TV .
Tôi lập tức lái xe đến viện dưỡng lão và bắt đầu thấy tò mò. Một y sỹ dẫn tôi lên tầng 3 gặp bà Hannah. Đó là một bà cụ tóc bạc trắng và nụ cười hiền hậu.
Tôi kể cho bà cụ nghe về chiếc ví và đưa bức thư ra. Ngay khi nhìn thấy bức thư, bà lặng đi, rồi thở dài:
- Con trai, lá thư này là lần cuối cùng tôi liên hệ với Michael.
Bà cụ cắn môi, đôi mắt đỏ lên:
- Chúng tôi đã rất yêu thương nhau. Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ và mẹ tôi cấm tuyệt đối. Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Tôi vẫn thường nhớ tới ông ấy. Tôi đã không kết hôn. Vì không ai làm cho tôi quên được Michael...



Tôi tạm biệt bà Hannah. Khi tôi ra đến cổng, người bảo vệ hỏi:
- Đó có đúng là bà cụ mà cậu cần tìm không?
- Đúng, bây giờ tôi biết được cả họ tên của chủ nhân chiếc ví rồi! Tôi vừa nói vừa lấy cái ví cho người bảo vệ xem. Vừa nhìn thấy nó, người bảo vệ thốt lên:
- Ôi, ví của ông Goldstein! Chỉ mỗi ông ấy còn dùng cái ví cổ lỗ sĩ này thôi! Mà lúc nào cũng làm rơi! Tôi đã nhặt được hộ ông ấy đến 3 lần rồi đấy!
- Ông Goldstein là ai? - Tôi hỏi, tay bắt đầu run lên vì hồi hộp.
- Một ông cụ sống trên tầng 8. Tôi cam đoan ông ấy lại làm rơi ví khi đi dạo.
Tôi nhanh chóng quay lại và nhờ cô y tá đưa lên tầng 8.
Trong phòng đọc sách ở tầng 8, một ông cụ đang đọc sách. Cô y tá lại gần và hỏi có phải ông lại làm rơi ví không. Ông cụ sờ vào túi và thốt lên:
- Ôi, lại rơi mất thật rồi!
Tôi đưa cái ví cho ông Goldstein. Ông cụ thở phào:
- Đúng nó rồi! Tôi phải trả ơn cậu mới được!
- Không cần đâu ạ! Nhưng cháu xin lỗi là đã đọc bức thư trong đó... Cháu chỉ định tìm xem ai rơi ví thôi.
Nụ cười của ông lập tức biến mất:
- Cậu đọc thư của tôi?
- Nhưng nhờ thế mà cháu tìm được bà Hannah - Tôi vội "lấy công chuộc tội".
Ông cụ mở to mắt:
- Hannah? Cậu gặp bà ở đâu? - Ông Goldstein nắm tay tôi - Tôi rất muốn gặp bà ấy. Kể từ khi không được gặp bà ấy nữa, cuộc sống của tôi như đã kết thúc vậy. Tôi thậm chí đã không kết hôn...
Tôi đưa ông Goldstein xuống tầng 3 - nơi bà Hannah ở.
Phòng xem TV chỉ còn một cái đèn nhỏ. Bà Hannah đang ngồi một mình.
- Bà Hannah - Cô y tá nhẹ nhàng - Bà có biết ông ấy không?
Bà Hannah chỉnh lại kính, nhìn ông trong vài giây, im lặng.
- Hannah, - Ông Michael thì thầm - Michael đây mà!
Cả hai người như lặng đi. Và họ nắm tay nhau.
3 tuần sau, tôi nhận được thiệp mời dự đám cưới của ông Michael và bà Hannah.
Đó là một lễ cưới rất đẹp. Viện dưỡng lão dành cho họ một căn phòng riêng. Và nếu bạn muốn thấy một cô dâu 75 tuổi, một chú rể 79 tuổi mà vẫn yêu thương và chăm sóc nhau như "teenagers", thì bạn rất nên gặp họ .

Arnold Fine

Thục Hân dịch

Hình ảnh đã đăng 
Quyết tâm đỗ thu khoa Lương Thế Vinh Hà Nội !YEAH
Hình ảnh đã đăng

#3misshanhlawyer

    ♥ Người Việt Nam ♥
  • Moderators
  • 2723 bài viết
  • Yahoo: 
  • Giới tính:Nữ
  • Nơi ở:Nơi mà oằn mình trong những cơn đau..rồi lại đứng lên..Tiếp tục sống chứ không phải tồn tạo...Nơi có hương vị của hạnh phúc cùng thành công..Nơi thất bại chỉ là bài học kinh nghiệm..Đó là nơi tôi sống ^^!
  • Sở thích:TÔI TIN VÀO CUỘC ĐỜI NÀY
    TÔI TIN VÀO 1 NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG ĐỜI TÔI
    NGƯỜI ĐÓ LUÔN ỦNG HỘ TÔI
    NGƯỜI ĐÓ TIN TÔI
    VÀ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯỜI ĐÓ THẤT VỌNG
Đăng vào: 19 May 2010 - 04:58 PM
TẤT NHIÊN
Bạn đã bao giờ nói từ "tất nhiên"? Tất nhiên là rồi. 

Tôi ra cửa hàng mua cái bút và tất nhiên người ta đã bán hết mất rồi. Cô bạn tôi vừa gọi điện và tất nhiên cô ấy nói là cô ấy không cùng tôi đi mua quà sinh nhật được. Tôi cài một chương trình mới và tất nhiên tôi không thể hiểu nổi là làm thế nào cho nó chạy...
Khi bạn nói "tất nhiên", bạn có nhận ra nó ám chỉ điều gì không? Là những gì bạn nghĩ tới hoặc "kỳ vọng" hoá ra đã xảy ra thật. Tất nhiên. Sự "kỳ vọng" chẳng lẽ có tác dụng tạo nên thực tế? Tất nhiên là có. Nên sẽ là tuyệt vời nếu bạn luyện tập cách kỳ vọng điều tốt nhất.
"Tất nhiên tớ sẽ chọn được món quà sinh nhật mà cậu cũng thích".
"Tất nhiên là tớ hiểu, tớ sẽ làm được mà!".
Hiếm khi bạn đạt được nhiều hơn mức bạn kỳ vọng. Thường là bạn đạt được đúng những gì bạn kỳ vọng.

Vì vậy, hãy luôn kỳ vọng điều tốt nhất.

Hoa Chi 
Quyết tâm đỗ thu khoa Lương Thế Vinh Hà Nội !YEAH
Hình ảnh đã đăng

#4misshanhlawyer

    ♥ Người Việt Nam ♥
  • Moderators
  • 2723 bài viết
  • Yahoo: 
  • Giới tính:Nữ
  • Nơi ở:Nơi mà oằn mình trong những cơn đau..rồi lại đứng lên..Tiếp tục sống chứ không phải tồn tạo...Nơi có hương vị của hạnh phúc cùng thành công..Nơi thất bại chỉ là bài học kinh nghiệm..Đó là nơi tôi sống ^^!
  • Sở thích:TÔI TIN VÀO CUỘC ĐỜI NÀY
    TÔI TIN VÀO 1 NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG ĐỜI TÔI
    NGƯỜI ĐÓ LUÔN ỦNG HỘ TÔI
    NGƯỜI ĐÓ TIN TÔI
    VÀ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯỜI ĐÓ THẤT VỌNG
Đăng vào: 28 May 2010 - 09:05 AM
[Sống tích cực] Sự thông thái đến từ đâu? 
http://www.hoahoctro...0527/1f6995.jpg
Theodore Levitt, nhà kinh tế học nổi tiếng người Mỹ, và cũng là giảng viên của trường Kinh doanh thuộc ĐH Harvard, đã nói: “Kinh nghiệm đến từ những điều chúng ta đã làm. 

Sự thông thái đến từ những điều chúng ta đã làm hỏng”. Hầu như tất cả mọi người đều thừa nhận rằng Theodore Levitt là một người thông thái. Vậy không biết ông đã làm hỏng những gì?!

Nếu cứ theo lập luận của ông, thì tôi hẳn phải vô cùng thông thái. Bởi qua nhiều năm, tôi đã “sưu tập” được một con số ấn tượng những điều mình đã làm hỏng, hoặc những điều diễn ra chẳng ổn chút nào.

Nhưng nói cách khác, sự thông thái chính là điều mà trường đời dạy cho chúng ta mỗi lần chúng ta bị một điểm kém. Sự thông thái là điều phải khó khăn mới có được, và nó thường được sinh ra từ đống tro tàn của thất bại. 

Có một người đã kể lại câu chuyện gặp gỡ một trong những người thực sự “thông thái” trên một chuyến bay tới Florida. 

Lúc này, ông đang chuẩn bị vài gạch đầu dòng ghi nhớ cho buổi hội thảo về giáo dục cách làm cha mẹ mà ông sẽ tổ chức ở đó. Bessie, một phụ nữ lớn tuổi ngồi cạnh ông, giải thích rằng bà ấy đang trở về nhà mình sau khi đã dành hai tuần để tới thăm 6 người con, 18 đứa cháu và 10 đứa chắt.

Thế rồi, Bessie hỏi ông làm nghề gì. Người đàn ông giải thích rằng ông là nhà tâm lý học, chuyên khoa nhi. Ông rất tự hào khi nói với bà Bessie điều đó, và ông gần như tin chắc rằng bà sẽ rất ấn tượng, sẽ hỏi ông đủ thứ để có được những lời khuyên chuyên nghiệp. 

Dù gì, chuyến bay cũng kéo dài những 3 tiếng và bà ấy còn biết nói chuyện gì nữa. Nhưng Bessie có vẻ là một người thông thái. 

Thay vì đặt câu hỏi, bà dựa lưng vào ghế, cầm một cuốn tạp chí lên và bảo: “Ôi, hóa ra ông là bác sĩ tâm lý chuyên khoa nhi! Vậy bác sĩ này, nếu có bất kỳ điều gì ông muốn biết về trẻ con thì cứ hỏi tôi nhé”.

Nhiều năm làm mẹ, rồi làm bà, đã cho Bessie điều mà không một bằng cấp chuyên nghiệp nào làm được – đó là sự thông thái qua những khó khăn. Hầu hết những điều bà biết về trẻ con chỉ có thể được học qua những trải nghiệm, tất nhiên, bao gồm cả những trải nghiệm thất bại.

Vì vậy, đừng lo lắng về những điều mà bạn làm hỏng. Nếu bạn chú ý tới những điều không ổn, và nguyên nhân của chúng, thì bạn sẽ thấy rằng ngay cả những thất bại lớn nhất cũng đem lại cho bạn điều gì đó vô giá – chúng dạy cho bạn những bài học mà bạn không học được trong sách vở nào. Đôi khi, sự thông thái không thể đến bằng bất kỳ cách nào khác được.

Steve Goodier 

Đặng Mỹ Dung (Dịch 
Quyết tâm đỗ thu khoa Lương Thế Vinh Hà Nội !YEAH
Hình ảnh đã đăng

#5misshanhlawyer

    ♥ Người Việt Nam ♥
  • Moderators
  • 2723 bài viết
  • Yahoo: 
  • Giới tính:Nữ
  • Nơi ở:Nơi mà oằn mình trong những cơn đau..rồi lại đứng lên..Tiếp tục sống chứ không phải tồn tạo...Nơi có hương vị của hạnh phúc cùng thành công..Nơi thất bại chỉ là bài học kinh nghiệm..Đó là nơi tôi sống ^^!
  • Sở thích:TÔI TIN VÀO CUỘC ĐỜI NÀY
    TÔI TIN VÀO 1 NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG ĐỜI TÔI
    NGƯỜI ĐÓ LUÔN ỦNG HỘ TÔI
    NGƯỜI ĐÓ TIN TÔI
    VÀ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯỜI ĐÓ THẤT VỌNG
Đăng vào: 28 May 2010 - 09:10 AM
Cà phê sáng: Bông hoa hồng 
http://www.hoahoctro...00527/rose2.jpg
- Bạn có thể tưởng tượng được việc tạo ra những điều kỳ diệu cho những người xung quanh bạn, chỉ với một khoản tiền thật nhỏ - đôi khi là không, một chút sáng tạo và thật nhiều quan tâm?
Chào bạn, chúc một ngày vui! 

BÔNG HOA HỒNG 

Người ta nói nhiều đến "phong cách sống". Mà theo tôi, "phong cách" là một nghệ thuật. Bạn không thể dùng tiền để mua "phong cách". "Phong cách" cũng giống như văn hoá - biết thưởng thức, biết yêu quý, biết sống. Đối với tôi, "nghệ thuật sống" chính là việc biết nhận ra và trân trọng những điều đẹp đẽ, độc đáo trong cuộc sống này. Và điều đó tôi học được từ một cậu nhóc chừng 16-17 tuổi.

Vài năm về trước, nhân dịp cuối tuần, tôi và bạn gái mình cùng lái xe tới Carmel, California để đi shopping mua quà sinh nhật cho cô ấy. Trên đường đi, chúng tôi dừng xe ở một trạm bán xăng. Ngay khi tôi đỗ xe trước vạch vôi trắng quy định, thì một cậu nhóc, khoảng 16-17 tuổi, chạy về phía chúng tôi một cách rất hứng khởi, với một nụ cười tươi hết cỡ, và nói:

- Em giúp gì được anh chị nào?

- Có chứ - Tôi đáp - Em đổ đầy bình xăng cho anh nhé!

Tôi không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thời buổi này, người ta cho rằng ai cũng nên biết tự phục vụ mình, và cách đối xử với khách hàng đang bị "xuống cấp". Thế nhưng điều đó hoàn toàn không đúng với chàng trai trẻ này. Không những đổ đầy xăng, cậu bé còn kiểm tra từng bánh xe, lau sạch các cửa sổ và cả nóc xe. Mà trong suốt thời gian đó, cậu bé luôn miệng huýt sáo và hát.

Khi cậu ta mang hoá đơn ghi tiền xăng lại xe, tôi bảo:

- Em chăm sóc khách hàng giỏi thật đấy, cảm ơn em!

Cậu nhóc lại cười toe:

- Tại vì em thích làm việc lắm ạ! Vừa vui, vừa giúp được gia đình, lại được gặp những người tử tế như anh chị.

Cậu nhóc này quả thật là kỳ lạ!

- Bọn anh đang đi tới Carmel và muốn mua sữa sôcôla. Em có biết tiệm đồ uống nào ở gần đây không?

- Chỉ cách đây có hai con phố thôi ạ - Cậu nhóc nói và chỉ dẫn từng chi tiết, rồi nói thêm - Anh nhớ đỗ xe ở bên hông tiệm nhé, đừng đỗ phía trước, hay bị xe khác quẹt vào lắm.

Khi tới tiệm giải khát, chúng tôi mua hẳn 3 cốc sữa sôcôla rồi lái xe trở lại trạm xăng. Người bạn trẻ của chúng tôi đang vừa hát, vừa huýt sáo, tay lau cửa sổ cho một chiếc xe khác. Xong việc, cậu nhóc chạy ngay lại chỗ chúng tôi:

- Anh chị đã tìm được tiệm đó rồi à?

- Đúng, và đây là cốc của em!

Cậu nhóc tròn mắt:

- Cho em?

- Tất nhiên rồi, để cảm ơn em vì dịch vụ tuyệt vời của em đấy!

- Anh chị hào phóng thật đấy! - Cậu nhóc chìa tay ra bắt tay tôi.

Khi lái xe đi, tôi nhìn vào gương chiếu hậu và thấy cậu nhóc đứng nhìn theo, vừa mút cốc sữa sôcôla vừa vẫy tay và cười toe!

Và sự hào phóng đó khiến tôi mất bao nhiêu? Chỉ 1 đôla. Mà điều tạo nên sự hào phóng đó của tôi chính là cậu nhóc yêu đời ấy - một phong cách sống tích cực mà không hề phải tốn tiền .

Hôm đó, tâm trạng tôi rất tốt. Nên khi gần tới Carmel, tôi ghé vào một cửa hàng bán hoa hồng trong khi bạn gái ngồi chờ trong xe.

- Em muốn mua một bông hoa hồng cuống dài - Tôi nói với chị chủ cửa hàng.

Có lẽ chị chủ không thường bán hàng cho những cặp đôi yêu nhau, nên chị ấy bảo:

- Chị chỉ bán từng bó 10 bông là ít nhất thôi.

- Em chỉ cần một bông để cô bạn gái em có thể cầm trong tay khi bọn em đi mua quà sinh nhật cho cô ấy - Tôi khăng khăng.

- Trong trường hợp đó - Chị chủ mỉm cười - Chị có thể gỡ riêng cho em một bông. Chỉ 25 xu thôi, vì chị không thể tặng hàng hoá của mình cho khách được.

Thậm chí tôi còn được chọn bông hoa hồng đó. Khi tôi tặng bông hoa cho bạn gái mình, cô ấy rất ngạc nhiên và vui mừng. Và niềm vui đó khiến tôi mất bao nhiêu tiền? Chỉ 25 xu. Và chị chủ cửa hàng hoa sẽ có thêm một khách hàng quen - là tôi, chỉ với một nụ cười và chút cảm thông.

Trên đường đi mua quà, bạn gái tôi mỉm cười và bảo:

- Jim ạ, hẳn em là cô gái duy nhất ở Carmel đi shopping mà lại cầm theo một bông hoa hồng. Thật ngộ nghĩnh!

Bạn có thể tưởng tượng được việc tạo ra những điều kỳ diệu cho những người xung quanh bạn, chỉ với một khoản tiền thật nhỏ - đôi khi là không, một chút sáng tạo và thật nhiều quan tâm?

Jim Rohn 
Thục Hân (dịch) 
Quyết tâm đỗ thu khoa Lương Thế Vinh Hà Nội !YEAH
Hình ảnh đã đăng

#6misshanhlawyer

    ♥ Người Việt Nam ♥
  • Moderators
  • 2723 bài viết
  • Yahoo: 
  • Giới tính:Nữ
  • Nơi ở:Nơi mà oằn mình trong những cơn đau..rồi lại đứng lên..Tiếp tục sống chứ không phải tồn tạo...Nơi có hương vị của hạnh phúc cùng thành công..Nơi thất bại chỉ là bài học kinh nghiệm..Đó là nơi tôi sống ^^!
  • Sở thích:TÔI TIN VÀO CUỘC ĐỜI NÀY
    TÔI TIN VÀO 1 NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG ĐỜI TÔI
    NGƯỜI ĐÓ LUÔN ỦNG HỘ TÔI
    NGƯỜI ĐÓ TIN TÔI
    VÀ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯỜI ĐÓ THẤT VỌNG
Đăng vào: 30 May 2010 - 12:49 PM
Cà phê sáng: Phép thuật của những phù thủy nhỏ 
Hình ảnh đã đăngTôi đã chuẩn bị xong một túi kẹo đủ loại cho đêm Halloween, sẵn sàng chờ những cô cậu bé trong các bộ quần áo hoá trang. Nhưng đúng buổi sáng Halloween, tôi bị ngã cầu thang, chân sưng tấy và đến tối thì tôi hầu như không di chuyển được. Rõ ràng, không thể cứ mỗi lần có tiếng gõ cửa thì lại chạy ra, nên tôi quyết định treo túi kẹo vào tay nắm cửa, rồi ngồi từ phía trong nhà nhìn ra, xem có bao nhiêu cô cậu bé đi thu kẹo vào tối Halloween qua nhà mình. Thậm chí, tôi tắt đèn trong phòng khách để chúng nghĩ rằng không có ai ở nhà, khỏi bấm chuông cửa.

Đầu tiên là một vũ công balê hơi mập với ba chú ma bé nhỏ. Mỗi em lấy một chiếc kẹo. Khi "con ma" cuối cùng bốc một nắm kẹo, tôi nghe thấy "vũ công balê" quát:
- Mỗi người chỉ được lấy một cái kẹo thôi! Còn phải để cho những người đến sau chứ! Phải trung thực!
Tôi thấy thật vui vì trong bóng tối và không có ai nhìn thấy, một em nhỏ vẫn thực hiện đúng nguyên tắc trung thực của mình.

Các cô công chúa, những nhà du hành vũ trụ, những bộ xương và những người ngoài hành tinh là những vị khách tiếp theo. Có vẻ nhiều em nhỏ ghé qua nhà hơn là tôi tưởng, và dường như cái túi sắp hết kẹo. 

Ngay khi tôi định bật đèn phòng khách thì tôi thấy có bốn cô cậu bé nữa đi tới. Ba nhân vật lớn hơn thò tay vào túi và mỗi người lấy được một thanh sôcôla. Tôi nín thở, hy vọng còn ít nhất một cái kẹo cho cô bé phù thuỷ bé nhất. Nhưng khi cô bé rút tay ra khỏi túi, cô bé chỉ cầm mỗi một viên thạch bé tẹo màu da cam.

Lúc đó, ba cô cậu bé lớn hơn gọi to:
- Nào, Emily, đi thôi! Không có ai ở nhà để cho em thêm kẹo đâu!
Nhưng Emily ngập ngừng một chút nữa. Có thể em sẽ cố bấm chuông hay sao? Nhưng không, cô bé thả viên thạch bé xíu vào cái túi của mình rồi quay mặt vào cửa nhà tôi, nói to:
- Cảm ơn nhé, ngôi nhà! Tớ rất thích kẹo thạch đấy!
Rồi cô bé lũn chũn chạy theo các bạn.
Tôi mỉm cười trong bóng tối - nụ cười đầu tiên trong ngày kể từ lúc tôi bị ngã cầu thang. Hình như một cô phù thủy bé nhỏ đã phù phép tôi thì phải...
Evelyn M. Gibb
Thục Hân (dịch 
Quyết tâm đỗ thu khoa Lương Thế Vinh Hà Nội !YEAH
Hình ảnh đã đăng

#7misshanhlawyer

    ♥ Người Việt Nam ♥
  • Moderators
  • 2723 bài viết
  • Yahoo: 
  • Giới tính:Nữ
  • Nơi ở:Nơi mà oằn mình trong những cơn đau..rồi lại đứng lên..Tiếp tục sống chứ không phải tồn tạo...Nơi có hương vị của hạnh phúc cùng thành công..Nơi thất bại chỉ là bài học kinh nghiệm..Đó là nơi tôi sống ^^!
  • Sở thích:TÔI TIN VÀO CUỘC ĐỜI NÀY
    TÔI TIN VÀO 1 NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG ĐỜI TÔI
    NGƯỜI ĐÓ LUÔN ỦNG HỘ TÔI
    NGƯỜI ĐÓ TIN TÔI
    VÀ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯỜI ĐÓ THẤT VỌNG
Đăng vào: 31 May 2010 - 10:40 PM
Ly cà phê dành cho 1 tối:)
MỘT LỜI KHEN

Cách đây đúng 40 năm, tôi còn nhớ như in khi gia đình tôi chuyển từ vùng núi cao bang Chicago tới một khu phố nghèo ở New York để kiếm sống...

New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những gì được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hãi. Ba tôi đã cố gắng xin cho tôi vào học tại một trường học nhỏ cách nhà không xa. 

Những ngày tháng đầu tiên ở trường mới, tôi hoàn toàn cô độc. Tất cả học sinh đều xa lánh thay vì giúp đỡ tôi hòa nhập. Thậm chí khi tôi chủ động làm quen, chúng bỏ đi, nhếch mép sau khi đã ném về phía tôi những cái nhìn chế giễu, miệt thị. Vài đứa lớn còn tụ tập lại để bắt nạt tôi.

Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy gò và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lý sợ hãi và bị bỏ rơi khiến tôi gần như đứng bét lớp, mặc dù chương trình học đối với tôi chẳng khó khăn gì. 

Thế nhưng, sau kỳ nghỉ đông mọi sự đã khác khi thầy Sean tới. Thầy được phân công chủ nhiệm lớp tôi thay cho thầy Paul bị nằm viện. Thầy rất nghiêm khắc, nhưng không nặng lời với bất kỳ ai. Dần dần lớp học trở nên có trật tự hơn, và những rắc rối của tôi cũng giảm đi nhiều. Có một điều tôi cảm thấy được an ủi, đó là thầy Sean cũng là người da màu. 

Hôm đó là một ngày mà tôi chẳng thể nào quên, khi thầy Sean công bố kết quả thi giữa kỳ. Thầy nhìn khắp cả lớp, từng người một, và khi tới tôi, thầy dừng lại thật lâu làm tôi cảm thấy run sợ. Nhưng rồi thầy vui vẻ nói: “Bài thi này các em làm rất tốt, nhưng luôn có một người làm tốt nhất. Thầy hoan nghênh tất cả các em”. Khỏi phải nói lúc đó tôi vui như thế nào, vì tất cả các lần thấy Paul đọc điểm thi tôi đều bị than phiền. 

Cuối buổi học, thầy nói tôi ở lại. Tôi sợ, rụt rè đến bên thầy, ấp úng: “Thưa thầy…”. “Joe đấy à ! Hôm nay em là người làm bài tốt nhất đấy, tuyệt lắm!”. Tôi òa khóc, cái điều mà tôi chưa từng làm từ khi tới đây. Thầy Sean ôm tôi vào lòng: “Đừng sợ, cố gắng lên, có thầy luôn bên em”. 

Những lời khen đó của thầy Sean đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Lúc nào trong đầu tôi cũng có hình ảnh của thầy đang cổ vũ cho tôi. Và tôi trở lại là tôi, học sinh xuất sắc nhất lớp vào cuối năm học đó, giống như khi tôi còn ở Chicago. 

Năm sau, thầy Sean lại ra đi khi thầy Paul khoẻ trở lại. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy như có thầy ở bên, và năm đó, cũng như những năm về sau, tôi luôn là người đứng đầu lớp. Mãi sau này, khi tôi học đại học, khi tôi bảo vệ luận án tiến sĩ, và ngay giờ đây khi tôi đang đứng giảng bài trước hàng trăm sinh viên của một trường đại học danh tiếng, không khi nào tôi quên được hình bóng thầy. 

Hôm qua, tôi mừng đến phát khóc khi biết được địa chỉ của thầy sau 40 năm xa cách. Tôi đã lái xe một mạch 300km tới thăm người thầy mà tôi kính yêu nhất đời. Gặp lại thầy, tôi bật khóc, những kỷ niệm ngày đó bỗng sống lại như mới. “ Joe đấy à ! ” - thầy nói hệt như 40 năm trước – “em vẫn yếu đuối như ngày nào”. Tôi lặng người khi nghe thầy kể lại kỷ niệm xưa: “Hôm đó, bài làm em chỉ được điểm B, nhưng em đã cố gắng. Nhìn vào em, thầy thấy lại mình nhiều năm trước. Khi đó, một lời động viên của cô giáo đã giúp thầy vượt qua tất cả. Thầy đã tin rằng em cũng vậy, đó là lý do mà thầy gọi em ở lại hôm ấy. Và thầy đã không lầm”. 

Một lời khen đúng lúc đôi khi còn hơn cả một điều kỳ diệu! 

Tiến sĩ Joel Bawilley - Đại học bang Michigan, Hoa Kỳ

Thục Hân (dịch) 
Quyết tâm đỗ thu khoa Lương Thế Vinh Hà Nội !YEAH
Hình ảnh đã đăng

#8misshanhlawyer

    ♥ Người Việt Nam ♥
  • Moderators
  • 2723 bài viết
  • Yahoo: 
  • Giới tính:Nữ
  • Nơi ở:Nơi mà oằn mình trong những cơn đau..rồi lại đứng lên..Tiếp tục sống chứ không phải tồn tạo...Nơi có hương vị của hạnh phúc cùng thành công..Nơi thất bại chỉ là bài học kinh nghiệm..Đó là nơi tôi sống ^^!
  • Sở thích:TÔI TIN VÀO CUỘC ĐỜI NÀY
    TÔI TIN VÀO 1 NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG ĐỜI TÔI
    NGƯỜI ĐÓ LUÔN ỦNG HỘ TÔI
    NGƯỜI ĐÓ TIN TÔI
    VÀ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯỜI ĐÓ THẤT VỌNG
Đăng vào: 01 June 2010 - 07:25 AM
Ly cà phê dành cho 1 buổi sáng đầu tháng
Cà phê có vị ngọt vị đắng như cuộc đời vậy
Đôi khi,sống chậm lại đôi chút..........



200 đồng
Đêm đã khuya chỉ còn lại vài chiếc xe thưa thớt trên đường. Cũng như mọi hôm, hắn đi dạo lang thang một mình trên vĩa hè.

Nhịp sống ở thành phố dường như đã dừng lại, không ồn áo, không còn xe cộ tấp nập.
Hình ảnh đã đăng
Đi dạo vào đêm đã trở thành một thói quen không thể từ bỏ từ khi hắn vào đại học. Đi để được khuây khỏa, để được nghĩ về mọi thứ. Bất chợt dòng suy nghĩ của hắn bị cắt ngang khi hắn nhìn thấy một vật gì đó lấp lánh phía trước, một đồng xu, mà bao nhiêu nhỉ, hắn tò mò tiến lại gần, chỉ có 200 đồng. Ai đó đã đánh rơi hay cố tình vứt bỏ? Có thể lắm, trong cuộc sống hiện tại 200 đồng dường như đã trở nên vô nghĩa, người ta thẳng tay ném nó đi. Cuối xuống, nhặt lên hắn cho cẩn thận vào ví như vừa nhặt được một thứ gì quí gia lắm. Vài người qua đường nhìn hắn với ánh mắt khinh thường. Hắn chỉ phì cười vì họ không biết 200 đồng có ý nghĩa như thế nào. 

5 tuổi nó đã vào lớp một. Sỡ dĩ như vậy vì nó ham học lắm, mỗi khi thấy hai người anh học bài, nó thường lắp bắp đánh vần theo, lại còn bắt chước viết theo nữa. Nhà nghèo, cha mẹ phải đi lam vất vả từ sáng đến tối nên không ai dạy học. Nó không được mẹ cầm tay viết như bao đứa trẻ khác. Nét chữ đầu đời là nét chữ của chính bản thân nó. Cho đến bây giờ nó vẫn tự hào về điều đó. Chữ nó viết xấu lắm, thầy cô nào cũng chê nhưng nó không bao giờ sữa đơn giản chỉ vì nó không muốn mất đi một kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ. 

Rồi mẹ mua cho nó hẳn một cuốn tập và một cây bút chì để cho nó tự viết. Mỗi buổi sáng trước khi đi làm, mẹ thường viết một dòng chữ trong cuốn tập. Nhiệm vụ của nó là phải viết một trang đầy những dòng chữ ấy, tối về mẹ sẽ cho điểm. Chỉ chừng ấy thôi nhưng nó rất thích. Trong tâm trí thơ dại của nó lúc đó, việc học là một điều gì đó vui lắm. 5 tuổi nhưng nó đã có thể tự đọc sách, làm những bài toán đơn giản mà không cần qua lớp mẫu giáo nào

Những ngày học lớp 1, Cha nó mắc phải một căn bệnh về cột sống, không thể làm việc nặng nhọc. Gia đình vốn nghèo, lại nghèo thêm. Năm miệng ăn của gia đình chỉ trông chờ vào đôi vai bé nhỏ của mẹ nó. Có bữa gia đình phải ăn chuối luộc, ăn khoai vì nhà hết gạo. Nó rất ngoan, cha mẹ ăn gì nó ăn nấy, lại không vòi vĩnh quà như những đứa trẻ nhà giàu khác. Lại có bữa cả nhà phải ăn cháo vì chỉ còn một ít gạo không đủ thổi cơm. Nó cũng ăn rất ngon lành. Đợi cho bọn trẻ ăn xong mới đến lượt cha mẹ nó.

Mẹ nó không bao giờ khóc, nó nghĩ vậy. Trong khi cha nó đã khóc ròng vì thương vợ, thương con. Nó chỉ nhớ mang máng là mẹ nó đi buôn bán với một chiếc ghe nhỏ xíu, chiếc ghe lớn hơn nó đến mười nấy tuổi. Nhờ vào những đồng tiền lời từ việc mua bán của mẹ mà bốn bố con sống lây lất qua ngày. 

Mỗi buổi sáng đi học, nó thường được cha cho một số tiền vẻn vẹn 200 đồng, đó chính là bữa ăn sáng của nó. 200 đồng 14 năm về trước, nó có thể mua một gói xôi, một củ khoai lang và nhiều thứ khác nữa, nhưng nghe theo lời mẹ dặn, nó thường mua xôi. Nó cất giữ số tiền đó cẩn thận lắm. Đến trường, nó chạy ngay đến hàng xôi. Nhưng thật không may cho nó là hôm đó trời mưa, đến lớp nó mới giật mình vì đã đánh mất tiền lúc nào không hay, thế là mất toi bữa sáng. Cuối buổi học, nó phải tự cuốc bộ đoạn đường từ trường đến nhà đầy buồn gần 1km. Cha nó bị bệnh, mẹ phải đi buôn bán, hai người anh chỉ hơn nó vài tuổi nên không ai đưa nó đi học cả. Chỉ có ngày đầu tiên nó được mẹ đưa đến tận trường, những ngày sau nó phải tự đi lấy. Nó cũng gan dạ lắm, 5 tuổi nhưng đã biết bơi nên cha mẹ cũng khỏi phải lo lắng nhiều. 

Rồi cha nó cũng khỏi bệnh sau mấy tháng trời, mẹ nó cũng không phải buôn bán xa như lúc trước. Cuộc sống gia đình tuy còn vất vả nhưng cũng đủ ăn. Học hết lớp 5, cha nó phải chạy vạy khắp nơi, để cộng thêm một tuổi vào giấy khai sinh cho nó thi tốt nghiệp lớp 6.

Rồi hắn vào đại học với sự ngỡ ngàng của biết bao người, trong niềm vui và những giọt nước mắt của mẹ. Khi nhìn lại những năm tháng đã qua, chính hắn cũng không ngờ mình có thể vào đại học. Hắn thầm cảm ơn cha mẹ, cảm ơn những gi đã trải qua cũng hắn suốt những năm tháng cơ cực.... 

Một chiếc lá vàng khẽ rơi chạm vào vai hắn. Cuối xuống nhặt lên, hắn rảo chân bước về phía ánh sáng nơi cuối con đường.


Trần Văn Nhẫn (Cần Thơ) 
Quyết tâm đỗ thu khoa Lương Thế Vinh Hà Nội !YEAH
Hình ảnh đã đăng

#9whitecoffees

    Thành viên quen thuộc
  • Members
  • 271 bài viết
  • Giới tính:Chưa biết
  • Sở thích:Đổi thay
Đăng vào: 01 June 2010 - 10:11 AM
Thank ss very very nhiều,n n n lần nha..Cảm ơn vì những câu chuyện buổi sớm rất ý nghĩa,cảm ơn vì thói quen sớm mai tỉnh dậy cảm giác nhấm nháp 1 tách cà phê thật ngọt ngào...Cảm ơn vì nghững giá trị cuộc sống được cho đi.. :votay::chut: 
Nằm lẫn lộn giữa tất cả mọi thứ..không ranh giới..

#10misshanhlawyer

    ♥ Người Việt Nam ♥
  • Moderators
  • 2723 bài viết
  • Yahoo: 
  • Giới tính:Nữ
  • Nơi ở:Nơi mà oằn mình trong những cơn đau..rồi lại đứng lên..Tiếp tục sống chứ không phải tồn tạo...Nơi có hương vị của hạnh phúc cùng thành công..Nơi thất bại chỉ là bài học kinh nghiệm..Đó là nơi tôi sống ^^!
  • Sở thích:TÔI TIN VÀO CUỘC ĐỜI NÀY
    TÔI TIN VÀO 1 NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG ĐỜI TÔI
    NGƯỜI ĐÓ LUÔN ỦNG HỘ TÔI
    NGƯỜI ĐÓ TIN TÔI
    VÀ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯỜI ĐÓ THẤT VỌNG
Đăng vào: 01 June 2010 - 12:09 PM
Xem bài viếtwhitecoffees, vào 01 June 2010 - 10:11 AM, đã nói:
Thank ss very very nhiều,n n n lần nha..Cảm ơn vì những câu chuyện buổi sớm rất ý nghĩa,cảm ơn vì thói quen sớm mai tỉnh dậy cảm giác nhấm nháp 1 tách cà phê thật ngọt ngào...Cảm ơn vì nghững giá trị cuộc sống được cho đi.. :votay: :chut:
sống là để cho đi và đôi khi lấy lại mà! :"> 
Quyết tâm đỗ thu khoa Lương Thế Vinh Hà Nội !YEAH
Hình ảnh đã đăng

#11misshanhlawyer

    ♥ Người Việt Nam ♥
  • Moderators
  • 2723 bài viết
  • Yahoo: 
  • Giới tính:Nữ
  • Nơi ở:Nơi mà oằn mình trong những cơn đau..rồi lại đứng lên..Tiếp tục sống chứ không phải tồn tạo...Nơi có hương vị của hạnh phúc cùng thành công..Nơi thất bại chỉ là bài học kinh nghiệm..Đó là nơi tôi sống ^^!
  • Sở thích:TÔI TIN VÀO CUỘC ĐỜI NÀY
    TÔI TIN VÀO 1 NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG ĐỜI TÔI
    NGƯỜI ĐÓ LUÔN ỦNG HỘ TÔI
    NGƯỜI ĐÓ TIN TÔI
    VÀ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯỜI ĐÓ THẤT VỌNG
Đăng vào: 01 June 2010 - 12:17 PM
Ly cà phê dành cho 1 buổi trưa khá nóng
nhưng ly cà phê này lại vô cùng mát :"> 

Câu chuyện cuộc sốngHình ảnh đã đăng
Câu chuyện này là câu chuyện của các bạn, câu chuyện về cuộc đời của mỗi người chúng ta. Nếu chúng ta, ngay giờ phút này, ngồi nghĩ lại quãng đời đã qua, hồi tưởng lại các ký ức vui, buồn, các tình cảm mà chúng ta đã từng trải qua,... mọi thứ, chúng ta cảm thấy rằng chúng ta thật sung sướng khi đã trải qua những giờ phút đó. Và từ bây giờ, chúng ta cảm nhận rằng cuộc sống của chúng ta là một quyển sách, đó là quyển sách cuộc đời. Quyển sách này chưa kết thúc, chúng ta là những người viết nên trang sách cho chính chúng ta. Và vì thế, hãy hít một hơi thật sâu vào và bắt tay vào việc.

Gia đình: Đã có bao giờ bạn nói với cha mẹ, anh chị em của bạn rằng bạn yêu thương họ chưa? Tôi dám nói là chưa. Chúng ta đôi khi không để ý đến những gì chúng ta có và không trân trọng nó. Chúng ta không tỏ bày sự yêu thương của chúng ta với những người trong gia đình, để rồi một ngày kia, ta phải hối tiếc vì điều đó. Tôi đã mất đi ông bà nội, và cả bà cô nữa. Tôi cảm nhận rất rõ sự hối tiếc trong lòng vì đã không nói lên được lời yêu thương đối với họ. Và bây giờ, họ đã ra đi, tôi không còn cơ hội để làm được điều đó nữa.

Bạn bè: Đã có bao giờ, bạn định nghĩa bạn bè của mình phải là người thế nào chưa? Tôi cũng dám chắc là chưa, và tôi chúc mừng cho bạn vì điều đó. Chúng ta phải có bạn bè, và chúng ta trân trọng tình bạn mà chúng ta đang có với nhau. Tôi rất hân hạnh được làm quen với rất nhiều người bạn, những người đã không hề để ý đến các tính xấu của tôi mà làm bạn và chia sẻ mọi sự với tôi. Và tôi biết rằng khi họ cần, tôi sẽ ở bên cạnh họ.

Hình ảnh đã đăng Tình yêu: Bạn có bao giờ nghĩ người yêu của mình phải là người như thế nào chưa? Tôi dám chắc là rồi. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng, người yêu lý tưởng của mình là không hề tồn tại không? Rằng điều bạn cần là một người chia sẻ với mình như một người bạn và hơn thế nữa không. Rằng tình yêu giống như một cuộc chơi kéo co giữa hai người không? Khi bạn và bạn của mình có tranh chấp, nếu cả hai người cùng kéo, sợi dây sẽ đứt, nhưng nếu một người kéo, còn người kia thả, sợi dây sẽ không đứt mà bền vững mãi không. Nhưng bạn hãy nhớ, nếu bạn là người kéo, đừng kéo quá nhiều, vì sợi dây không dài lắm để đối phương thả đâu. Đừng bỏ phí bất kỳ cơ hội nào. Hãy trân trọng những gì mình có.

Hôn nhân: Bạn có bao giờ nghĩ về cuộc sống gia đình chưa? Tôi không dám nói đến điều này nhiều. Vì bản thân mình cũng chưa có kinh nghiệm, nhưng sự tưởng tượng của con người là vô hạn. Bạn có nghĩ rằng hôn nhân sẽ gắn kết hai người lại với nhau không? Rằng bạn phải chấp nhận tất cả mọi thứ của đối phương và chung sống với nhau. Tôi không nghĩ sâu xa đến thế. Tôi chỉ hy vọng rằng mình làm được điều này. Nếu có một lúc nào đó, tôi, hay đối tượng của tôi tức giận, điều duy nhất tôi làm là ôm người đó vào lòng và nói "Anh yêu em" bởi vì tình yêu thì xóa đi các bất đồng và gắn kết chúng ta lại với nhau.

Con cái: Con cái là hình ảnh của chúng ta. Vì thế, hãy cố gắng tạo ra một hình tượng tốt, mà qua đó, chúng ta có thể thấy được kết quả của điều chúng ta làm qua con cái chúng ta. Và chúng ta hạnh phúc về điều đó.

Sự nghiệp: Bạn có bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì chưa? Chắc là có rồi bạn nhỉ. Nhưng cho dù gì đi nữa, hãy nhớ lấy nguyên tắc của sự thành công: "Nỗ lực trước, gặt hái sau". Hãy cố chiêm nghiệm điều này. Nó rất quan trọng đối với bạn. Và hãy nhớ, không hề có cố gắng nào là vô ích cả.

Truyện do bạn php81(E-mail: phphuoc81@yahoo.com) 
Quyết tâm đỗ thu khoa Lương Thế Vinh Hà Nội !YEAH
Hình ảnh đã đăng

#12misshanhlawyer

    ♥ Người Việt Nam ♥
  • Moderators
  • 2723 bài viết
  • Yahoo: 
  • Giới tính:Nữ
  • Nơi ở:Nơi mà oằn mình trong những cơn đau..rồi lại đứng lên..Tiếp tục sống chứ không phải tồn tạo...Nơi có hương vị của hạnh phúc cùng thành công..Nơi thất bại chỉ là bài học kinh nghiệm..Đó là nơi tôi sống ^^!
  • Sở thích:TÔI TIN VÀO CUỘC ĐỜI NÀY
    TÔI TIN VÀO 1 NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG ĐỜI TÔI
    NGƯỜI ĐÓ LUÔN ỦNG HỘ TÔI
    NGƯỜI ĐÓ TIN TÔI
    VÀ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯỜI ĐÓ THẤT VỌNG
Đăng vào: 01 June 2010 - 12:35 PM
Hnay,không hiểu sao tôi lại muốn uống nhiều cà phê như vậy?
có lẽ tôi....quá thất vọng
1 ly cà phê nữa
Chô tôi
Cho những người mất định hướng.............
Và cho cả bạn ^_^ 

Đóa hoa khát vọng
Hình ảnh đã đăng
Có một nàng hoa Violet yêu kiều và ngào ngạt hương sống bình yên giữa đám bạn bè, đong đưa một cách hạnh phúc giữa muôn hoa khác trong một khu vườn vắng. Một buổi sáng nọ, khi những cánh hoa vẫn còn lấp lánh những hạt sương đêm, nàng nghiêng đầu và ngó quanh; nàng bỗng thấy nụ hoa hồng xinh đẹp vươn người lên cao một cách tự hào giống như ngọn đuốc đang cháy tỏa ánh sáng rạng ngời.

Nàng hoa Violet hé đôi môi màu xanh da trời và nói: "Thật không may làm sao khi ta sinh ra trong kiếp hoa này, với một vị trí hèn mọn làm sao. Mẹ tự nhiên đã tạo ra ta sao ngắn ngủn và nghèo nàn thế này... ta sống lè tè ngay mặt đất và không thể nào vươn được lên bầu trời trong xanh, hay ngước mặt đón ánh mặt trời như những nụ hồng kia"

Và khi nụ Hồng nghe những lời của người bạn láng giềng này, nàng đã cười và phê phán, "Em nói nghe kỳ lạ làm sao. Em đã thật may mắn mà em không biết vận may của mình. Mẹ tự nhiên đã ban tặng cho em một sắc đẹp và hương thơm mà bà đã không cho bất kỳ ai khác... Hãy dập tắt ý nghĩ ấy đi, bằng lòng với chính mình và nhớ rằng ai tự hạ thấp mình sẽ được nâng lên và ai tự nâng mình lên sẽ phải bị đè bẹp."

Nàng hoa Violet trả lời, "Chị đang an ủi em bởi vì chị có được điều mà em ước ao... Chị còn định làm đắng lòng em với cái ý nghĩa chị là người vĩ đại... Thật đau đớn làm sao khi thuyết giáo về sự may mắn cho một trái tim đang đau khổ! Và mạnh mẽ thay khi đóng vai một kẻ dạy đời giữa kẻ yếu ớt"

Mẹ tự nhiên đã nghe thấy cuộc nói đối thoại giữa hoa Violet và hoa hồng; bà lại gần và nói: "Con gái violet của ta, điều gì đã xảy đến với con thế? Con đã từng rất ngọt ngào và khiêm cung trong tất cả những lời nói và hành động kia mà. Ðiều gì đã thâm nhập vào trong trái tim và làm cho con trở nên lạnh lùng thế kia?" Với một giọng bào chữa, Violet trả lời bà: "Ồ, người mẹ vĩ đại và nhân hậu, đầy lòng thương yêu và cảm thông, con van mẹ bằng tất cả trái tim và tâm hồn mình, hãy ban cho con một đặc ân và cho phép con được làm hoa hồng trong một ngày".

Mẹ tự nhiên đáp: "Con không hề biết điều con đang tìm kiếm; con không nhận nhức được tai họa tiềm ẩn đàng sau tham vọng mù quáng của con. Con sẽ hối hận nếu con là một hoa hồng, và khi đó việc ăn năn cũng là vô ích". Violet nài nỉ. "Hãy cho con thành một đóa hồng cao lớn, bởi vì con ước mong được ngẩng cao đầu với một niềm kiêu hãnh; đây sẽ là việc của riêng con, con bất chấp số phận mình ra sao." Mẹ tự nhiên quát lên: "Ðóa hoa violet bất trị và ngu dốt kia, ta sẽ cho mi được toại nguyện, Nhưng khi tai họa rơi xuống đầu mi, mi hãy than khóc với chính mình đấy"

Và mẹ tự nhiên vươn ngón tay huyền bí và kỳ diệu ra, chạm vào rễ của Violet, Violet lập tức biến thành một đóa hồng cao lớn, vươn lên trên tất cả những đóa hoa khác trong vườn. 

Bầu trời chiều bỗng dầy đặc mây đen, tiếng sấm dữ dội phá tan sự tĩnh lặng, một trận mưa như trút xuống khu vườn cùng những trận cuồng phong. Cơn bão dữ làm gãy nát cành và trốc gốc những cây hoa cao lớn, chỉ chừa lại những cây nhỏ nằm sát mặt đất thân thương. Khu vườn đơn độc ấy đã hứng chịu tai ương của những trận không chiến. Khi cơn bão tan đi, trời quang mây tạnh, tất cả những cành hoa kia nằm sõng sượt và không một cây nào có thể thoát khỏi cơn phẫn nộ của Tự nhiên ngoại trừ một nhóm violet nhỏ bé, náu mình bên cạnh bức tường của khu vườn.

Ngước đầu lên và nhìn thấy thảm kịch của các loài thảo mộc khác, một trong những đóa hoa violet mỉm cười hạnh phúc và lao xao với đồng loại: “Hãy nhìn cơn bão tố đã làm gì đối với những đóa hoa hợm hĩnh đây này!”. Một nàng violet khác nói: “Chúng ta tuy nhỏ bé, và sống lè tè dưới đất, nhưng chúng ta an toàn trước cơn thịnh nộ của bầu trời”. Và nàng violet thứ ba thêm vào, “Bởi vì chúng ta thấp bé nên cơn bão kia không thể nào đánh bại được”

Vào giây phút ấy, nữ hoàng của loài violet đã nhìn thấy bên cạnh mình đóa hoa violet “cải đạo” kia bị gãy gập sau cơn bão và đang quằn quại trên nền đất ẩm giống như một thương binh trên chiến trường. Nữ hoàng violet nhìn lên, gọi cả họ hàng và nói: “Hãy xem kìa, các con gái của ta, hãy suy nghiệm về những gì mà Sự Tham Vọng đã đối xử với đóa hoa Violet, kẻ đã trở thành hoa hồng trong một giờ. Hãy nhớ rằng cảnh tượng ấy là một lời nhắc nhở cho số phận tốt đẹp của các con.”

Ðóa hoa hồng đang hấp hối kia lay động và dồn hết tàn lực, khẽ nói:

“Các chị là người bằng lòng với mình, nhu mì và khờ khạo; tôi không bao giờ khiếp sợ bão tố. Ngày hôm qua, tôi cũng thế, đã hài lòng và mãn nguyện với Cuộc Sống, nhưng Sự Mãn nguyện đã như một thanh chắn, chặn giữa sự tồn tại của tôi và cơn bão dữ của Cuộc Sống, giam hãm tôi trong một sự bình yên bạc nhược và thiếu sinh khí và sự tĩnh lặng trong tâm hồn. Tôi có thể sống một cuộc sống như các chị đang sống bây giờ đây bằng cách bám chặt vào mặt đất với nỗi lo sợ... tôi có thể chờ cho mùa đông phủ tuyết lên mình và Thần Chết mang tôi đi, cũng như sẽ mang đi tất cả những hoa violet khác... giờ đây tôi đang hạnh phúc vì tôi đã vượt ra khỏi cái thế giới nhỏ bé của mình để khám phá được sự huyền bí của Vũ trụ.... Ðiều mà các chị chưa bao giờ đạt đến. Có thể là tôi đã quá nhiều Tham Vọng, nhưng tôi đã lắng nghe sự tĩnh lặng của màn đêm, tôi nghe bầu trời nói với trái đất rằng: Khát vọng vươn lên là mục đích chủ yếu của bản chất chúng ta. Vào giây phút đó tâm hồn tôi xao động và trái tim tôi mong mỏi vươn tới một vị trí cao hơn sự tồn tại hữu hạn của tôi. Tôi nhận ra rằng ở vực thẳm không thể nào nghe được bài ca của các ngôi sao, và chính giây phút ấy tôi bắt đầu chiến đấu chống lại sự nhỏ bé của mình và thèm khát những gì đã không thuộc về tôi, cho đến khi sự nổi loạn đã biết thành một sức mạnh vĩ đại, và sự ao ước biến thành một chí hướng... Tự Nhiên, là một đối tượng vĩ đại cho những giấc mơ sâu thẳm trong con người chúng ta, đã ban cho tôi một đặc ân và chuyển tôi thành một hoa hồng với ngón tay kỳ diệu của người. 

Hoa hồng im lặng một chút, và bằng giọng nói yếu ớt, pha lẫn niềm kiêu hãnh và sự mỹ mãn, nàng nói:

"Tôi đã sống một giờ như một đóa hồng kiêu hãnh; tôi đã tồn tại trong một thời khắc như một nữ vương; tôi đã nhìn thấy Vũ trụ bằng con mắt của loài hoa hồng; tôi đã nghe tiếng thì thầm của bầu trời bằng đôi tai của đóa hồng và hứng ánh nắng với những cánh hoa hồng. Ơû đây có ai có được vinh dự như thế?". 

Nói xong những lời này, nàng gục xuống với một giọng nói gấp gáp: “Bây giờ tôi sẽ giã từ cuộc đời, bởi vì linh hồn tôi đã đạt được ước nguyện. Cuối cùng tôi đã mở mang được trí óc về một thế giới bao la vượt khỏi cái thế giới chật hẹp mà tôi sinh ra. Ðấy là mục tiêu của Cuộc Sống ... Ðấy là điều bí mật của Sự Hiện Hữu". Nói xong đóa hồng run rẩy, từ từ khép lại những cánh hoa, trút hơi thở cuối cùng với một nụ cười tuyệt đẹp trên môi... một nụ cười tràn đầy niềm tin và hy vọng trong Cuộc Sống... một nụ cười của sự chiến thắng... một nụ cười của Thượng Ðế.

Kahlil Gibran
Nhị Tường dịch 
Quyết tâm đỗ thu khoa Lương Thế Vinh Hà Nội !YEAH
Hình ảnh đã đăng

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

1

TỰ HỌC TIẾNG ANH MIỄN PHÍ HAY NHẤT ĐÂY

TRUY TẶNG GIẤY KHEN